TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 122: Cảnh ngộ

Hỏa Linh Nhi tức giận, mái tóc đen tung bay, đôi mắt như thủy tinh trợn tròn, cả người hào quang lượn lờ, quần áo bay phần phật.

"Dừng lại, có chuyện gì thì cũng phải từ từ." Nhóc tỳ nhanh chóng rút lui, cảm thấy một trận nóng rực, phát hiện mình vừa mới đặt chân lên vùng đất đỏ chót, nham thạch như muốn phun trào vậy.

Công chúa Hỏa quốc tức giận, miệng anh đào hé mở phun ra một ngọn lửa, xung quanh dung nham chảy cuồn cuộn.

"Trời ơi, ngươi biết phun lửa, giống như đại Ác Long trong truyền thuyết thời thượng cổ !" Hỏa Linh Nhi nghe thấy thế càng tức điên lên, ngay cả con mắt cũng muốn phun ra lửa, ở trước người, hỏa diễm hóa thành một con chim tước nhỏ màu đỏ, mang theo ánh lửa cuồn cuộn cùng với sóng nhiệt ập thẳng tới, trông rất sống động giống như đang tái hiện lại một con Chu Tước.

Nhóc tỳ không lùi về sau nữa, ở phía sau xuất hiện một Nguyệt bàn hình tròn màu bạc tỏa ra hào quang lạnh lùng bao phủ xung quanh nó, chắn lại ánh lửa đầy trời.

"Sư muội, chuyện gì cũng phải từ từ, đừng tức giận mà, Thượng cổ Ác Long đều như vậy cả, ngươi cứ tiếp tục như thế thì sẽ hù cho mọi người chạy đi hết đấy." Nhóc tỳ nói. Nó mới mở ra bay miệng Động Thiên, hiện tại cả người tinh khí thần rất dồi dào, so với những thiên tài đang tập trung ở trong Tiểu Thế Giới này thì cũng được xem là một phương cao thủ.

"Sư muội, tính toán làm gì, tiểu sư đệ nó...tính rất bướng bỉnh, đừng nên so đo làm gì." Năm vị thiên tài Bổ Thiên các chạy tới không ngừng khuyên nhủ.

Hỏa Linh Nhi thu lại hào quang, xích diễm biến mất, khôi phục lại hình dáng như ban đầu, nàng trừng mắt nhìn nhóc tỳ, nói: "Còn nhỏ mà đã hư hỏng như vậy, sau này lớn lên còn xấu đến mức nào. Muốn ta tha thứ thì cũng được thôi, lần này đi tới Thần Quật, nhất định không được nảy sinh xung đột với con Hoàng Kim sư tử chín đầu."

"Được, nhưng quan trọng là nó đừng có chọc ta là được." Nhóc tỳ thoải mái mà đáp ứng.

Thần Quật nằm trên một vùng bình nguyên. Cây cối um tùm cao bằng nửa người, sói hoang gào thét, nơi này rất hẻo lánh nên rất khó gặp được người khác.

Đoàn người tiến vào thảo nguyên. Dọc theo đường đi làm kinh động đến rất nhiều cự lang, bọn họ đi xuyên qua cỏ dại, rất cẩn thận đề phòng xung quanh. Ánh tà dương nhuộm đỏ cả bầu trời, những áng mây hồng càng làm thảo nguyên mênh mông này thêm hoang vu.

"Tiểu sư đệ, đệ lại vẫn dám làm như vậy, đây chính là con gái mà Nhân Hoàng Hỏa quốc rất sủng ái đấy, ngày thường ngay cả đại Vương Hầu nhìn thấy nàng cũng phải nể nang nhường mấy phần mặt mũi." Một vị sư huynh của Bổ Thiên các mở miệng.

"Không phải muốn đánh vào mông đệ sao, đệ chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi." Nhóc tỳ nói.

"Nàng chỉ nói đùa thôi mà, chứ có đánh đệ thật đâu." Một vị sư tỷ không vui nói.

"Thì đệ cũng đâu có dùng sức đâu, chỉ vỗ nhẹ một cái, giống như là gãi ngứa vậy, thực ra nàng đâu có đau." Nhóc tỳ nói năng hùng hồn.

Ở phía trước, công chúa Hỏa quốc đang ngồi trên xe kéo quay đầu lại. Cặp mắt to trong veo như nước lại muốn phun ra lửa.

"Sư muội đừng trừng mắt như thế. Không phải sư huynh bới móc muội, nhưng thật ra có rất nhiều chỗ muội nên thay đổi lại." Nhóc tỳ không chút yếu thế, ngay lập tức lý luận với nàng.

"Ngươi muốn nói cái gì hả?" Hỏa Linh Nhi lý sự, đôi môi đỏ mấp máy lộ ra hàm răng trắng bóng trông càng xinh đẹp hơn.

"Đầu tiên, muội nên giảm béo đi là vừa. Muội xem cái mông sao lại lớn như vậy, hơn nữa còn căng tròn nữa chứ, như thế không tốt cho việc tu hành đâu." Nhóc tỳ lộ vẻ say sưa.

Trên thảo nguyên toàn bộ im lặng, rồi tất cả đều quay đầu lại, nhìn về phía nhóc tỳ, ai nấy đều đờ người ra giống như là trông thấy quỷ vậy, tên nhóc siêu quậy này đang khiêu chiến sao, muốn cùng với vị công chúa mà Nhân Hoàng yêu thích nhất quyết đấu?!

"Muội nói xem, ca nói đúng hay không hả, tất cả mọi người đều đồng ý hết, ai cũng không phản bác cả, đều tán thành với ý kiến của ca." Nhóc tỳ tiếp tục mở miệng.

"Bụp"

Hỏa Linh Nhi tức đến đỏ cả mặt, suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu, cả người từ trên xe kéo bay lên trời, Phù Văn đan dệt, ở phía sau lưng biến thành một đôi cánh Chu Tước, óng ánh màu đỏ tươi đánh thẳng về phía nhóc tỳ.

"Ta sẽ giết ngươi tên tiểu xấu xa này!" Hỏa Linh Nhi giơ nanh múa vuốt, cặp mắt to như phóng ra lửa, thân thể uyển chuyển trên không trung giống như là rắn nước, uốn éo thành những quỷ tích khó mà tin được.

"Hả, sư muội đây là loại Bảo Thuật nào thế, vậy mà có thể tạo thành đôi cánh, dạy cho ca đi." Nhóc tỳ làm bộ như là học sinh ngoan ngoãn, khiên tốn thỉnh giáo.

"Xấu xa!" Tiểu công chúa Hỏa quốc phất tay, xích hỏa như điện, một mảnh thật lớn nhanh chóng bay xuống dưới bao phủ toàn bộ nơi đây.

Nhóc tỳ chạy trối chết, cũng không có chiến đấu cùng với nàng, chạy thẳng về hướng Thần Quật sâu bên trong thảo nguyên, vừa chạy vừa hô to: "Sư muội, không phải ca đã nói rồi sao, tính khí của ngươi quá xấu, mông có to thì cũng không sao, giảm béo vẫn được mà, cố gắng chăm chỉ rèn luyện thì nhất định sẽ giống như ca trở thành một người khỏe đẹp thôi."

"Ta giết ngươi!" Hỏa Linh Nhi nghiến hàm răng ngà ken két, nàng chính là con gái cưng của Nhân Hoàng ai dám đùa giỡn chứ, ngay cả đến việc nói chuyện cũng phải kính nể, vậy mà hôm nay lại bị một tên oắt con vắt mũi chưa sạch nhiều lần 'Loạn ngữ', làm sao mà không tức giận cho được.

"Rầm!"

Trên thảo nguyên bị ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, lan rộng về phía trước, những cây cỏ dại khô bén lửa, nơi đây nhanh chóng trở thành biển lửa.

Đây là một cuộc truy sát đại chiến, cuối cùng nhóc tỳ cũng phải ứng chiến, tranh đấu ở bên trong tro tàn kịch liệt đến mức làm cho đông đảo thiên tài phải liếc mắt nhìn sang.

Đây chính là con gái của Nhân Hoàng được xưng là kỳ tài, được khen là thần tư ngút trời, vô cùng mạnh mẽ, vậy mà hiện tại lại chiến đấu rất kịch liệt với một đứa nhỏ, trong thời gian ngắn khó có thể phân được thắng thua.

Cuối cùng chiến đấu cũng đến hồi kết, nhóc tỳ vẫn hoạt bát như trước còn Hỏa Linh Nhi thì thở hồng hộc, mọi người thấy thế ai nấy đều khiếp sợ.

Một ngọn núi đá chắn ngang ở phía trước, vô cùng to lớn và hùng vĩ, ở trong thảo nguyên này chỉ có duy nhất một ngọn núi như thế, cao vút và đầy hào hùng.

Ở giữa sườn núi có một lỗ thủng đen ngòm, không biết sâu bao nhiêu, tản ra những khí tức vô danh.

Dưới chân núi có một đám sinh linh đã đứng đó từ lâu, ai nấy đều rất mạnh mẽ, mắt nhìn chằm chằm trông rất hung tợn.

Đặc biệt những sinh linh cầm đầu của nhóm người này trông rất kinh dị mà cũng rất bất phàm, một con Sư Tử chín đầu toàn thân vàng óng ánh, một người khổng lồ màu bạc thân cao mười mấy mét, còn có một sinh vật hình người ở trên đầu mọc ra một chiếc sừng màu vàng sau lưng mọc thêm hai chiếc cánh.

Ở sau lưng của bọn họ đều có một nhóm người đi ở đằng sau, bên trong có không ít thiên tài Nhân tộc, chắc là đã bị hàng phục trở thành tôi tớ của bọn họ.

"Cuối cùng các ngươi cũng đã đến, tốc độ chậm quá đi mà. Ồ, công chúa Hỏa quốc hình như ngươi vừa trải qua một trận đại chiến hay sao vậy, tựu hồ tiêu hao không ít, nhìn thần sắc chắc rất mệt mỏi." Người khổng lồ màu bạc mở miệng, thanh âm như chuông lớn làm vách núi chấn động ầm ầm.

"Đừng có nói lung tung, sư muội của ta chỉ là đang trong quá trình giảm béo mà thôi." Nhóc tỳ đáp.

Nghe được hai chữ "Giảm béo", Hỏa Linh Nhi tức giận trợn tròn hai mắt, giống như đang chịu đựng sự kích thích rất lớn, suýt chút nữa lại phát điên thêm lần nữa.

"À, ngươi là..." Sinh linh hình người có sừng màu vàng, trên lưng mọc ra đôi cánh ngũ sắc tên là Vũ Vương lộ vẻ kinh ngạc.

Sư Tử chín đầu đột nhiên quay đầu lại, sau đó mở một bức tranh ra rồi so sánh, nói: "Là ngươi... Ta vẫn đang tìm một con chiến phó mạnh mẽ như ngươi đây."

Thân thể của nó cũng không phải khổng lồ nhưng mà toàn thân dày đặc vảy màu vàng, giống như là được đúc từ vàng ròng vậy, tỏa ra ánh vàng óng ánh, giống như một tòa núi lớn đang đè ép người khác, tinh lực cuồn cuộn, âm thanh như lôi, kinh hãi hồn phách.

Vào lúc này, Hoàng Kim sư tử chín đầu trông rất kinh hỉ, nói: "Người hầu của ta, hãy đi theo Vương vĩ đại, ta sẽ cho ngươi một tương lai vô tận huy hoàng, ban tặng cho ngươi rất nhiều vinh quang."

"Không được, Ta người khổng lồ Ngân Huyết có quá khứ vô địch, thiếu niên Nhân loại này hãy đi theo ta, trở thành người hầu của ta, ngày sau tất uy chấn đại địa. Phong vương liệt hầu." Người khổng lồ màu bạc mở miệng nói, thân thể của hắn rất to lớn, giống như là một ngọn núi nhỏ vậy.

"Hai người các ngươi đừng có cãi nhau nữa, Nhân tộc và Vũ tộc chúng ta có hình dáng gần giống nhau, lẽ ra nên trở thành chiến sủng của ta mới đúng." Vũ Vương mở miệng.

Sắc mặt nhóc tỳ rất khó coi, đưa tay chỉ thẳng mặt Vũ Vương cùng người khổng lồ Ngân Huyết, nói: "Hai người các ngươi cút sang một bên, ta không ăn hình người, làm tôi tớ cho ta thì được." Sau đó, nó lại chỉ tay về phía Hoàng Kim sư tử chín đầu, nói: "Ngươi chính là người đầu tiên châm ngòi kêu gào muốn thu ta làm chiến sủng, không biết làm sao để tha thứ cho ngươi được, hay là bắt ngươi cho vào trong nồi để kho vậy."

Một đám sinh linh đều đờ người ra rồi nhìn về phía thiếu niên Nhân tộc này.

Vũ Vương cười cười, nói: "Chiến sủng này rất có khí khái, có tính cách của chính mình, nếu không thì làm sao có thể chinh chiến tứ phương." Vừa mở miệng thì hắn liền ra tay.

Người khổng lồ Ngân huyết cũng không yếu thế, bước lên phía trước duỗi thẳng bàn tay gần giống như cái gầu ra, chụp về phía nhóc tỳ, muốn trấn áp để thu làm người hầu.

Hoàng Kim sư tử rống to một tiếng, kim quang tản ra lại vận dụng Bảo Thuật đánh văng hai người ra ngoài, một mình đi thu phục nhóc tỳ.

"Các ngươi làm ta tức rồi đấy!" Nhóc tỳ giận tái mặt, ba tên sinh linh này xem nó là cái gì chứ? Giống như con mồi ở trong lồng của bọn họ, thích làm gì thì làm căn bản không cho nó lên tiếng, cứ thế mà tranh giành.

Nó nhảy mạnh lên, đơn giản nhưng hiệu quả, đánh thẳng về phía người khổng lồ Ngân Huyết đụng vào bàn tay như cái gầu lớn, giữa bầu trời vang lên âm thanh như tiếng sấm nổ, Phù Văn bùng phát dữ dội.

Trên thảo nguyên, một luồng sóng khí quét qua khiến cỏ dại hoàn toàn ngã rạp xuống trên mặt đất, rất nhiều đá nhỏ bay tứ tung.

Người khổng lồ màu bạc rống to một tiếng, thân hình lảo đảo lùi về sau, bàn tay như cái gầu to không ngừng chảy máu, mà nhóc tỳ lại tiếp tục nhảy lên lần nữa, tung một cú đá thẳng hướng Vũ Vương.

"Rầm!"

Vu vương đập cánh, lông thần năm màu bay vụt lên cao giống như thần tiễn xuyên phá hư không vang lên những thanh âm leng keng điếc tai.

"Răng rắc!"

Toàn bộ đùi phải của nhóc tỳ đều phát sáng, tia chớp màu vàng óng bùng phát dữ dội quét thẳng về hướng mũi tên kia, 'Đinh đang' vang vọng, cuối cùng 'bịch' một tiếng, nó cứng rắn va chạm với Vũ Vương.

Nó rơi trên mặt đất mà Vũ Vương thì bị một luồng sức mạnh chấn bay ra ngoài, khóe miệng máu tràn ra ngoài.

"Chỉ bằng vào các ngươi?" Nhóc tỳ cười gằn, nói: "Làm chiến sủng của ta thì còn chấp nhận được!"

Tiếng ầm ầm vang lên, ánh sáng hoàng kim nhấn chìm cả thiên địa. Sư Tử chín đầu nhảy ập tới trông cực kỳ mạnh mẽ, phải lợi hại hơn mấy lần so với hai tên sinh linh vừa rồi, chín cái đầu lâu thét dài, tiếng gầm rú vang vọng cả non sông.

Nhóc tỳ trong lòng thất kinh, con Sư Tử chín đầu này quả nhiên rất khủng bố, Phù Văn lại có trình độ cao siêu như thế, thời gian tu hành và cảnh giới cái nào cũng đều cao hơn nó, mà lực lượng huyết mạch lại kinh người đến như thế.

Nó vừa nhào tới cả đại địa đều nứt ra, móng vuốt hoàng kim nặng tựu ngàn tấn, khí tức máu tanh ập tới, vào lúc này rất nhiều người ngay cả đứng cũng không vững nữa, những người này bị một luồng cuồng bạo màu vàng thổi bay ra ngoài.

Trên thảo nguyên, đất chạy đá bay, cỏ dại sớm hóa thành bột mịn, những hòn đá to bằng tấm thớt nặng mấy ngàn cân bay đầy trời, như là một trận mưa đá vậy bị luồng cuồng bạo màu vàng bao cuốn lấy rồi đập thẳng về phía nhóc tỳ.

"Nghịch chuyển!"

Nhóc tỳ liền sử dụng một đòn sát thủ, bảo cốt Toan Nghê tế thành một tấm gương, chiếu sáng ra một mảnh Phù Văn ngăn chặn toàn bộ bão táp, cuốn ngược lại về phía Hoàng Kim sư tử.

Mà nó nấp ở sau một tảng đá lớn vọt tới, giống như chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi lên trên người Hoàng Kim sư tử, nắm chặt lấy tóc mai của nó, nói: "Làm tọa kỵ ngược lại cũng được nhưng mà thật sự ta lại thích món đầu sư tử kho!"

"Hống..." Sư Tử chín đầu rống to, cả người phát sáng, Phù Văn chằng chịt, trong nháy mắt đánh văng nhóc tỳ ra, hai người tiếp tục đại chiến, Bảo Thuật bùng phát dữ dội.

"Vù vù" Nhóc tỳ cầm cốt kính trong tay không ngừng đánh xuống, ánh chớp kinh người, mà trong cơ thể của Sư Tử chín đầu lại bay bọt ra một chuỗi cốt chạy, từng hại óng ánh, bùng nổ ra những tia hào quang sáng rực, làm mất đi tác dụng của đòn đánh này.

Xoạt!

Hai người di hình hoán vị, Sư Tử chín đầu biến mất ngay tại chổ, né tránh một đòn của nhóc tỳ, chớp mắt đứng ở nơi phương xa nghiêm túc nhìn về phía nhóc tỳ.

Tại hiện trường tất cả mọi người đều ngơ ngác, tên thiếu niên Nhân loại này quả thật mạnh mẽ, một người lại tấn công ba vị Thái Cổ di chủng, đánh lui hai người, cùng Sư Tử chín đầu mạnh mẽ ngang nhau, chiến đấu đều không rơi xuống hạ phong, thật là kinh người!

"Ngươi rất mạnh, mấy ngày trước có một tên là Mộc Phong của Linh tộc đi tìm ngươi, nhưng một đi không trở lại, chắc là chết rồi?" Hoàng Kim sư tử mở miệng, con mắt chớp chớp, kim mang như kiếm khí, ép người đến cực điểm.

"Bị ta ăn thịt rồi." Nhóc tỳ nói.

"Cái gì?!" Từng đám Dị tộc đứng tại nơi đây, ai cũng kinh sợ không thôi, lông tóc đều dựng cả lên.

"Có gì đáng ngạc nhiên đâu, mục đích lần này của ta khi tiến vào Bách Đoạn sơn đó chính là hàng phục cho bằng được một con Thái cổ hung thú non, ví như con non của Chân Hống, như hậu duệ của Kim Sí Đại Bằng. Còn về các ngươi, chớ có chọc đến ta, quấy nhiễu đường đi của ta thì thôi, đừng có to gan mà đi khiêu khích, như thế chỉ có nước tống các ngươi vào trong nồi để nấu mà ăn thôi." Nhóc tỳ mở miệng, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết.

Quá hung tàn, quá kiêu ngạo mà, đây chính là những ý niệm xuất hiện trong lòng của mỗi Dị tộc.

"Trước tiên phải qua được cửa ải của ta rồi hẵng nói chuyện, đừng quá huênh hoang như thế!" Tròng mắt Hoàng Kim sư tử lạnh lẽo, lúc này nó cực kỳ uy nghiêm, nhanh chân áp sát về phía trước, móng vuốt hạ xuống là đại địa nứt toác cả ra.

"Vẻ bề ngoài của ngươi cũng được, cũng có chút uy vũ, không bằng làm tọa kỵ của ta trong mấy ngày tới đi, ta sẽ ăn hết tám cái đầu lâu nhỏ, sẽ để lại một cái đầu lâu ở giữa cho ngươi."Nhóc tỳ nói rất chân thành.

"Muốn chết!" Hoàng Kim sư tử chín đầu nổi giận, mỗi một cái đầu lâu đều phun ra một vệt ánh sáng, chính là chín thanh phi kiếm đều có màu hoàng kim, rực rỡ cực kỳ chém thẳng về phía nhóc tỳ.

"Ta chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, mọc nhiều đầu như vậy chính là dị dạng rồi, không bằng dứt khoát chém xuống tám cái đầu, như thế có thể trở thành một món bảo dược rồi." Nhóc tỳ tránh né chín thanh phi kiếm, tia chớp vô cùng vô tận bùng phát nhấn chìm cả phía trước.

Nó lại bắt đầu cùng với Sư Tử chín đầu đại chiến, vừa chiến vừa nhìn về phía Hỏa Linh Nhi nói: "Sư muội, những đầu sư tử màu vàng này đều là bảo dược cả, một lúc nữa nấu lên ta sẽ cho ngươi với vài vị đồng môn vài miếng, nhưng mà ăn xong thì phải nhớ giảm béo đi đấy."

Công chúa Hỏa quốc tức giận, nàng có cảm giác như thần kinh rất căng thẳng, chẳng lẽ cặp mông đẹp của mình rất mập hay sao, nếu không phải vậy thì tại sao cái tên xấu xa kia cứ nói mãi?

"Sư Tử chín đầu, không phải ngươi nói ngày sau rất có hy vọng sánh vai với Thái Cổ hung thú thuần huyết hay sao, thế thì nhanh chóng thu phục nó đi!" Hỏa Linh Nhi khẽ nói.

Đọc truyện chữ Full