TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 178: Bị đánh

Đêm khuya, ánh lửa hừng hực, ông lão có tóc màu đen, trên đỉnh đầu bị cắm một thanh kiếm cổ, quỷ mỵ nói không nên lời.

Đột nhiên, ông ta chuyển động nhấc bổng Nhóc Tỳ lên, sau đó vung mạnh bàn tay đập thẳng lên người nó, sức lực mạnh đến kinh người, cho dù mạnh như thân thể của Nhóc Tỳ cũng phải cảm thấy đau nhức, không chịu nổi.

Nó suýt chút nữa chửi ầm lên, có lòng tốt tìm về thanh kiếm gãy, không được khen ngợi mà còn bị nhấc bổng đánh cho một trận, chuyện này là sao?

Nhóc Tỳ ra sức dãy dụa, kết quả sức lực của Quỷ gia càng to lớn hơn, vượt xa nó, bàn tay vung mạnh giống như là cối xay vậy, bùm bùm đánh vào mông nó.

"Tiên sư mày!" Nó thật sự tức giận, sao lại xui xẻo như vậy chứ, lần đầu tiên trong đời bị người khác đánh, hơn nữa người đánh còn thiếu nợ nhân tình của nó nữa.

Nhóc Tỳ phẫn uất, cả người phát sáng, phù văn đan dệt biến thành một màn ánh sáng vàng óng, cả người nó phóng ra khí tức đầy mạnh mẽ, tay giãy chân đạp, sức lực một tay của nó có thể nâng mười mấy vạn cân, tứ chi vùng vẫy như thế tuyệt đối có thể làm cho cả một ngọn núi nhỏ sụp đổ.

Thế nhưng, ông lão vững như bàn thạch, vẫn nhấc bổng nó đứng trên mặt đất, hai chân không nhúc nhích, sức lực của ông ta càng ngày càng lớn ra sức đánh Nhóc Tỳ, khiến cho nó trợn tròn hai mắt, suýt chút nữa thì tắt thở do tức quá.

"Lão quỷ, ta liều mạng với ngươi!" Nó giơ nanh múa vuốt, bảo thuật đồng loạt xuất hiện, thế nhưng bất kể là tia chớp màu vàng hay là trăng bạc khi đánh lên trên người đối phương thì chỉ vang lên nhưng thanh âm leng keng, tồi tệ nhất chính là ngay cả quần áo của lão qủy cũng không hề rách.

"Vèo" một tiếng, nó nắm lấy Đả Thần Thạch tràn đầy phù văn nện thẳng lên người ông lão, bắt đầu phản kích thế nhưng nó lại càng bị đánh mạnh hơn nữa.

"Ấy da!"

"Chắc chết mất!"

Lúc này Đả Thần Thạch và Nhóc Tỳ cùng nhau gào thét, không đánh nổi ông lão này, giống như đang đánh vào một ngọn tiên sơn vậy. Xương cốt cả người muốn nứt cả ra, chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi.

"Có chuyện gì thế?" Thanh Phong tỉnh giấc, rất nhanh nó đã biết chuyện gì xảy ra, mặc dù không thấy được Quỷ gia thế nhưng cũng đã từng nghe truyền thuyết kỳ dị thời Thượng Cổ.

Thiếu niên áo bạc cũng tỉnh giấc, sau khi thấy cảnh tượng đấy thì đầu tiên là đờ người ra, rồi sau đó lại cười lớn. Hắn rất cao hứng, đúng là báo ứng mà.

Nhị Ngốc Tử cũng bị đánh thức, tương tự cười đến méo miệng, tự nói: "Tên nhóc nhà ngươi không phải rất hung tàn hay sao, quét ngang tất cả địch thủ, hiện tại lại bị dọn đẹp, ha ha ha..."

Bóng Lông cảnh giác, hào quang vàng óng lượn lờ khắp người, không nghĩa khí chút nào, nó không hề có ý định tiến lên để cứu viện mà vèo một tiếng, vọt thẳng ra xa, đứng một bên xem cuộc vui.

Nhìn thấy Nhóc Tỳ ăn phải quả đắng, bị đánh nhừ tử, ngoại trừ Thanh Phong đang sốt ruột ra thì thiếu niên áo bạc, Nhị Ngốc Tử đều rất hả hê, cảm thấy quả là một tiệc vui hiếm thấy trên đời.

Đây là lần đầu tiên Nhóc Tỳ bị thiệt thòi lớn như vậy. Bị đánh đến cả người đau nhức, xương gần như gãy lìa, tức giận quá nó lấy Kim Giao tiễn ra, kết quả lại bị một tầng ánh sáng cản lại không cách nào chém được ông lão.

"Vì sao ông lại đánh ta, vong ân phụ nghĩa, khinh người quá đáng mà." Nó vô cùng phẫn nộ, liên tục giãy dụa.

Rất lâu sau, dường như lão giã đã cảm thấy mệt thì mới buông tay, đặt nó xuống đất. Nếu như là người khác, ăn một đòn của ông lão thì tuyệt đối đã biến thành mưa máu rồi, nhóc siêu quậy mạnh mẽ, bị đánh một trận thế nhưng tinh lực vẫn dồi dào, nhảy dựng lên không ngừng nguyền rủa, nhanh chóng tạo một khoảng cách với ông lão, rồi lấy xuống tiểu tháp chuẩn bị quyết chiến với ổng!

"Lão già, ông không có lương tâm hả, ta có lòng tốt giúp ông mà ông lại làm vậy với ta!" Trong mắt nó phun ra lửa.

Không biết vì sao, càng thấy Nhóc Tỳ tức giận thì Tiêu Thiên và Nhị Ngốc Tử càng cảm thấy vui sướng, thật sự hả giận mà, tên nhóc đáng ghét này rốt cuộc cũng bị người khác hành hạ.

Nhóc Tỳ chớp chớp mắt, chăm chú so sánh chênh lệch giữa hai bên, cuối cùng rất ủ rủ, đây chính là một vị tồn tại từ thời Thượng Cổ, khủng bố đến mức không thể nào đoán được, cho dù dùng hết sức lực bình sinh thì cũng chẳng phải là đối thủ.

Nhìn thấy bộ dạng hả hê của thiếu niên áo bạc và Nhị Ngốc Tử, mặt mày nó tối sầm lại rồi ném mạnh Đả Thần Thạch tới.

"Bốp" một tiếng, Tiêu Thiên ôm đầu đau đớn, vốn những khối u to đùng trên trán vẫn còn sưng, hiện tại lại bị đập phát nữa thì những khối u này gần như rách toát ra.

Sau đó, Nhóc Tỳ vọt tới, đánh bay tên Nhị Ngốc Tử đang cười ha ha kia, không đánh lại Quỷ gia thì đành phải phát tiết lên hai người này vậy.

"Vì sao lại đánh ta?"Cơn tức giận của Nhóc Tỳ khó mà tiêu tan, hai mắt trừng to, nhìn thẳng Quỷ gia, hao tổn hết tâm lực, liều lĩnh bỏ cả tính mạng để lấy lại thanh kiếm gãy, không cho một chỗ tốt nào mà còn bị đánh một trận, không tức mới lạ?!

Trên thực tế, từ khi xuất đạo tới nay, nó khiến cho rất nhiều người đau đầu, lần đầu tiên bị người khác tàn nhẫn đánh đập, thật sự không cam lòng.

Ánh mắt của ông lão có chút mờ mịt, nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần, nói: "Là muốn tốt cho ngươi thôi."

"Ha ha..." Nhị Ngốc Tử nhịn không được, cười ha hả, đánh tên nhóc hung tàn này đến bầm dập thân thể rồi nói câu đó, chắc chắn sẽ chọc nó tức điên lên.

Tiêu Thiên không dám lớn lối như vậy, thế nhưng khóe miệng giật giật, vô cùng hài lòng, khi nào thì hắn mới có thực lực như vậy, đánh cho tên nhóc siêu quậy này một trận rồi lại phán tiếp một câu như thế.

Nhị Ngốc Tử kêu thảm thiết, miệng mồm méo mó, bởi vì lại bị Nhóc Tỳ đánh bay.

"Gần đây, việc tu hành của cháu quá nhanh, tăng nhanh như gió vậy, nên đã lưu lại một vài mầm họa, trước tiên phải rèn luyện bản thân cho tốt, xây dựng thật vững chắc rồi mới tiến bước được." Ông lão nói.

Vốn Nhóc Tỳ vẫn còn hờn giận, thế nhưng nghe được câu nói của ông lão thì trong lòng hơi động, đây cũng là một vận đề nó vẫn thường lo lắng, tiến vào Bách Đoạn sơn không lâu, lại mở mấy tòa tiểu Động Thiên, đây tuyệt đối là thần tốc!

Liễu Thần đã từng nhắc nhở nó, tu hành quá nhanh có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn nào đó, lưu lại một ít mầm tai họa.

Mà khi ở trong vùng tiểu thế giới Thượng Cổ, linh khí quá nồng nặc, cộng thêm áo nghĩa phù văn của nó đã lĩnh ngộ đầy đủ, rồi nuốt thêm mấy thứ bảo dược kia thì không đột phá cũng khó.

Nó cũng chẳng thấy có gì dị thường cả, thế nhưng cũng cảm thấy việc tu hành của mình quá nhanh, chỉ ngắn ngủi hơn một tháng thời gian mà đã bỏ xa lộ trình của các thiên tài khác đến mấy năm.

Mặc dù vẫn bình thường thế nhưng đã lưu lại một vài tai họa. Hiện tại ông lão này nói ra cho nên nó cũng cảnh giác, hỏi vội: "Rất nghiêm trọng ạ?"

Ông lão dường như rất tỉnh táo, con ngươi sâu thẳm, đối với thiên tư của Nhóc Tỳ trong nội tâm của ổng rất thán phục, nói: "Cũng không sao, ngươi quá hung tàn, chỉ lưu lại một vài vấn đề nhỏ mà thôi, sau này mỗi ngày đến nơi Tế Linh mà đả tọa, chẳng mấy chốc sẽ chữa lành thôi."

"Cháu đã nói rồi, cháu là người mạnh nhất!" Nó lại nói lời tuyên ngôn đầy tự tin của mình.

Chờ nó tỉnh táo lại tự dưng cảm thấy mình bị đánh mà còn phải ngậm bồ hòn, nếu không có chuyện thì đời nào Quỷ gia lại đánh nó làm gì? Chuyện này lại khiến cho nó phẫn uất.

"Ông không thể nào ngang nhiên đánh cháu như thế được, phải bồi thường!"

"Đi Tàng Kinh các, cố gắng học cho tốt. Một ngày nào đó, núi sông vạn vật nơi đây sẽ không còn tồn tại nữa, hơn nữa thời gian cũng không xa đâu, giống như thời Thượng Cổ đã trôi qua." Ông lão thở dài, sau đó bùng phát màn hào quang chói mắt nhấn chìm cả khu rừng trúc, khiến cho người khác không tài nào mở mắt ra được.

Màn ánh sáng biến mất, tung tích của ông lão củng mất tăm, chỉ còn lại một thanh kiếm gãy cắm trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng.

"Thật là!" Nhóc Tỳ bất mãn, trơn tròn hai mắt, liếc nhìn bốn phương tám hướng thế nhưng vẫn không tài nào cảm ứng được hơi thở của ông ta.

Bóng Lông từ đằng xa vọt tới, biến thành một vết ánh sáng nâng thanh kiếm gãy lên, ra sức cắn mạnh, kết quả 'Coong' một tiếng, nó lại ném thanh kiếm xuống đất.

Nhóc Tỳ nhặt thanh kiếm gãy lên, phát hiện lại có thêm một vết rỉ sét tróc ra, nơi đó trong suốt, giống như có một vết keo dán nào đó.

Thanh kiếm gãy này là do hai đoạn ghép lại với nhau, sử dụng một vật chất thần tính nào đó dính lại với nhau, hiện tại rỉ sét đã bóc ra không ít, lộ ra vết keo trong suốt này.

Vừa nãy Bóng Lông chính là muốn gặm thứ này.

Nhị Ngốc Tử cũng vọt mạnh lên, nhanh chóng tiến tới, nói: "Đưa ta nhìn một chút!"

Nhóc Tỳ đời nào nghe theo, đây chính là một đại sát khí, vạn nhất tên quái điểu không lông này cho nó một nhát kiếm, lúc đó hối hận không kịp.

"Thứ này chẳng lẽ là thần cao được nấu từ phượng uế lân giác*, nối liền hai đoạn lại với nhau? Không thể tin được, là thật sao?" Nhị Ngốc Tử trợn mắt, nhìn chằm chằm lớp keo trong suốt kia

(*): Mỏ chim phượng, sừng kỳ lân.

Nhóc Tỳ kinh ngạc, lẽ nào thanh kiếm này được nối lại bằng cao dùng mỏ chim thần Thái Cổ, sừng của thụy thú trộn lại rồi nấu thành? Không phải quá kinh người hay sao!

"Không đúng, cũng không hẳn là mỏ và sừng của thần linh Thái Cổ, ta cảm thấy thần tính hơi kém một tí." Nhị Ngốc Tử lắc đầu, nhìn tiểu tháp trên tóc Nhóc Tỳ, nói: "Đây là cái gì, đưa ta nhìn một chút."

"Không cho." Nhóc Tỳ từ chối.

"Tòa tiểu tháp này quá hoàn mỹ, tuy rằng long lanh như ngọc thế nhưng ta lại có cảm giác như là xương của Thiên Thần vậy." Nhị Ngốc Tử lên tiếng, rồi rất nhanh lắc đầu, nói: "Hàng nhái trên người ngươi quả thật rất nhiều."

Nhóc Tỳ vì muốn che giấu nên đánh cho nó một trận no đòn, không muốn nó nói lung tung gì nữa, lai lịch của tiểu tháp rất bì ẩn, Nhóc Tỳ cảm thấy còn đáng sợ hơn cả kiếm gãy nên không muốn người khác chú ý.

Thật không may cho Nhị Ngốc Tử, lần này lại bị ăn đòn.

Bình minh, một tia ánh sáng chiếu xuống, bọn nó mở mắt ra, vặn vặn cái eo một lát, Tiêu Thiên mặc dù bị đánh một trận, những khối u càng to lớn hơn thế nhưng những khúc mắc với Nhóc Tỳ đều đã được gỡ bỏ.

Lần này, hắn ăn thịt Đại Bằng, uống rượu Hầu Nhi, đạt được rất nhiều chỗ tốt, trời vừa sáng thì nhanh chóng rời đi, hắn phải tiếp tục củng cố tu vi của mình, chuẩn bị kỹ càng để đột phá cảnh giới cao hơn.

Nhóc Tỳ lấy toàn bộ thịt Đại Bằng bên trong đỉnh đồng cùng với những miếng thịt di chủng nướng gói lại đưa cho Thanh Phong mang về, những thứ này đều giúp cho con đường tu hành của nó, nhanh chóng mạnh mẽ hơn.

Nhưng Nhóc Tỳ cũng căn dặn, đừng nên quá nóng lòng, bởi vì chính mình thiếu chút nữa gặp phải sự cố nên không muốn nó dẫm lên vết xe đổ này nữa.

Mặt trời nhô lên, sương mù trong rừng trúc nhiễm lên đủ mọi màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp đẽ và thơ mộng, ánh bình minh ấm áp xua tan đi màn sương mù, chiếu lên thân thể mọi người.

Nhóc Tỳ nhanh chân hướng về chỗ cấm địa, đó là một khu linh sơn, hào quang đầy rẫy, điềm lành rực rỡ, còn có những thác nước chảy xuống, cảnh tượng rất đồ sộ và đẹp đẽ.

Tàng Kinh các được xây dựng ở bên trong khu cấm địa đầy thần bí và đẹp đẽ này, không được sự cho phép thì bất cứ người nào cũng không thể tiến vào, đây chính là thánh địa chí cao của Bổ Thiên các.

Đi vào khu linh địa này cứ như lạc vào chốn tiên cảnh, Nhóc Tỳ phát hiện nơi đây thật sự rất bao la, linh sơn có đến mấy chục ngọn, trong ánh bình minh tỏa ra những ánh sáng lốt lành.

Một tòa kiến trúc rộng rãi và cổ lão đứng sừng sững trước mặt, nó như tỏa ra những khí tức cổ xưa, như trường tồn từ Thượng Cổ đến nay.

Năm đó, khi bắt đầu xây dựng nền móng đã chôn xuống rất nhiều bảo cốt, bày xuống Cổ Thần trận thì mới có thể tạo nên những kiến trúc to lớn như thế, vì vậy năm tháng trôi qua rất khó phá hủy được nó.

Bức tường được xây từ những viên đá tảng, hùng vĩ và to lớn, mái ngói lấp lánh những ánh sáng nhạt, tòa kiến trúc này như là Thần miếu, trong ánh bình minh như nhuộm lên những ánh hào quang thần thánh.

Đây chính là Tàng Kinh các, là nơi quan trọng nhất trong Tịnh Thổ Thượng Cổ này, Nhóc Tỳ đến rồi!

Đọc truyện chữ Full