TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 411: Truyền thừa của tổ địa Thạch tộc

"Thứ trong tổ địa Thạch tộc rất có giá trị, đặc biệt với Tôn giả thì càng trọng yếu hơn." Lão Vương của Hỏa quốc nói.

Lão mặc một thân đồ đỏ, tuổi rất lớn, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mặt mày nhăn nheo, cặp mắt mơ màng thế nhưng khi nhắc tới truyền thừa của Thạch quốc thì trong mắc lại lưu chuyển vẻ ước ao.

"Xin tiền bối chỉ giáo." Thạch Hạo khiên tốn thỉnh giáo.

"Với thiên tư của người, một đời này trong Thạch quốc thì không ai có thể so sánh với ngươi cả, đi tới hoàng cung Thạch quốc tất sẽ trở thành người Kế thừa đại thống, truyền thừa kia tự nhiên sẽ là của ngươi." Bên cạnh có ông lão lên tiếng.

Thạch Hạo nhíu mày, hiện tại nó cũng không muốn tiến vào hoàng cung Thạch quốc, tiếp tục đảm nhiệm Thạch Hoàng thì khó tránh khỏi huyết chiến.

"Là vài phương thuốc lưu truyền từ thượng cổ." Lão Vương gia của Hỏa quốc nói, bởi vì ông đã nhìn ra được Thạch Hạo không biết việc này.

Thạch Hạo ngẩn ra, truyền thừa của tổ địa Thạch tộc chỉ là vài phương thuốc lưu truyền từ thượng cổ? Chuyện này không bình thường, tổ địa Thạch quốc cũng có Thánh Hoàng cung, cơ duyên vô cùng nhiều.

"Xem ra ngươi không biết chuyện này." Thấy dáng vẻ của nó, Cửu Linh vương ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười, tuy rằng tuổi đã già thế nhưng khí huyết lại dồi dào, những sợi tóc vàng đầy đầu phát sáng.

"Phương thuốc của Thạch quốc rất quý, ngay cả đại năng thượng cổ cũng mơ ước nhưng không đạt được." Hỏa Nha Vương giả đến từ Ly Hỏa quật nói.

Mấy người này đều khẳng định thì đủ chứng minh sự phi phàm của phương thuốc kia.

"Ngươi xem chúng ta thử đi, ai cũng không phải là Nhân tộc nhưng lại vô cùng khát khao với phương thuốc đó, như vậy đủ chứng minh vấn đề này." Cửu Linh vương bình tĩnh nói.

Lão Vương gia của Hỏa quốc gật đầu, nói: "Trên thực tế, giá trị của phương thuốc kia có thể nói là vô giá, đó là thứ mà ngay cả Thái Cổ Thần Sơn cũng thèm thuồng, tiêu tốn rất nhiều tâm tư nhưng trước giờ chưa từng có thu hoạch."

Bên cạnh có một vị Viên vương bổ sung, nói: "Phương pháp tu hành của Thạch quốc quả thật bất phàm. Nhưng không tới mức nghịch thiên, bất quá mấy phương thuốc của bọn hắn lại khiến cho rất nhiều đại giáo Hoang Vực không khỏi đỏ mắt."

Thạch Hạo kinh ngạc, rốt cuộc cũng đã hiểu được thứ truyền thừa quý giá nhất của Thạch quốc.

Tục truyền, mấy phương thuốc này có thể làm người chết sống lại. Dựa vài phương thuốc này mà luyện chế linh dược thì có thể mở ra kho báu tiềm năng của thân thể, trong thời gian ngắn nhất đột phá.

Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, nó đang ở Liệt Trận cảnh, biết được muốn đột phá thì gian nan cỡ nào, so sánh với mấy cảnh giới trước thì tiêu hao thời gian vô cùng nhiều.

Theo suy đoán của nó, muốn đột phá tiến vào trong đại cảnh giới cao hơn, trở thành tôn giả thì tối thiểu phát mất nhiều năm sau.

Trên thực tế, với độ tuổi của nó mà nói thì thành tựu như thế rất là kinh người. Nhưng Thạch Hạo không thể đợi được, nó biết được, phải không ngừng tiến tới mới có thể tự vệ được, mới có thể tiêu diêu tự tại, không bị bó buộc.

Nếu không, người được gọi là kỳ tài ngút trời như nó rất có thể sẽ chết sớm, bất kể là Bất Lão sơn hay là Bổ Thiên giáo đều không cho phép nó quật khởi.

Hồ Ma Linh cũng như vậy, sao có thể khoan nhượng để nó quân lâm Hoang Vực?

Hiện tại, Hoang Vực đại loạn, với nó đây là một cơ hội, có thể thừa dịp loạn lạc mà quật khởi, dù là sau này khi Chí Cường giả lại xuất hiện thì nó cũng chẳng sợ hãi gì nữa.

Lão Vương gia của Hỏa quốc than thở: "Đáng tiếc, ta từng nghe được, phương thuốc này của Thạch quốc không đầy đủ, từ thượng cổ tới giờ xảy ra không ít chuyện, cuối cùng mất đi một phương thuốc vô cùng trọng yếu."

Một lão Vương gật đầu, nếu không thì Thạch quốc sẽ càng mạnh hơn, cao thủ Hoàng đạo sẽ nhiều hơn hiện tại!

Hiện nay, các loại thiên tài địa bảo của Thạch tộc, hết thảy linh vật đều bị một hai người trong hoàng cung tiêu hao sạch.

"Mấy phương thuốc mà thôi, lợi hại như vậy luôn ư?" Thạch Hạo nghe thấy thế thì có chút không tin.

"Tự nhiên là siêu phàm rồi, có người suy đoán, phương thuốc kia lai lịch không nhỏ, vô cùng thần bí, có thể trợ giúp người tu hành, mở ta bảo tàng thân thể."

Thạch Hạo nghe thế thì ngẩn người, những tin này đáng tin không? Nó lưỡng lự.

"Mấy phương thuốc kia đều ở trong tay Nhân Hoàng nhưng tiếc là đã thất lạc một phương thuốc, mà phương thuốc đã thất lạc kia vốn dùng để phối hợp với những phương thuốc khác, cũng là quý giá nhất, nếu không thì đã vô cùng nghịch thiên rồi."

Mấy lão Vương nói, những phương thuốc kia rất kinh người, một phương thuốc trong số đó cũng rất hữu hiệu với Thạch Hạo rồi, có thể vượt qua Liệt Trận cảnh mà thành Tôn giả.

"Đan dược mà thôi, chung quy là ngoại vật, có hiệu quả bao nhiêu? Ta mà đột phá như thế thì cũng có rất nhiều tai hại." Thạch Hạo nói rằng.

Lão Vương giả của Hỏa quốc lắc đầu, nói: "Tuy nói là phương thuốc thế nhưng cách dùng không giống nhau..."

Phương thuốc, có thể dùng để luyện đan để dùng, đột phá như thế quả thật có chút mưu lợi, dễ tạo nên những bất ổn cho đạo tâm.

Nhưng mà, vài phương thuốc cổ xưa của Thạch quốc lại không như vậy, có thể luyện đan nhưng tác dụng càng lớn hơn nữa không phải là dược dịch thành đan mà rèn luyện cả dược và người, kích phát tiền năng thân thể, mở ra bảo tàng huyết nhục.

Đây không phải là luyện đan mà là rèn luyện bản thân, trong âm dương thủy hỏa tu hành rèn luyện thân thể và tinh thần, để cho bản thân niết bàn, thực hiện việc lột xác, sẽ không có bất cứ di chứng nào, chỉ có thể càng mạnh mẽ hơn.



Thạch Hạo nghe thấy thế thì sững sờ, sau khi nghe những giải thích thật tỉ mỉ của mấy vị lão Vương này thì nó hít vào một ngụm khí lạnh.

Phương thuốc kia không chỉ mở ra tiềm năng của huyết nhục mà còn có thể giúp sức mạnh tinh thần tăng vọt, việc này kinh người cỡ nào chứ, không phải luyện dược mà là rèn luyện bản thân, việc này đã vượt qua khỏi phạm trù của việc luyện đan rồi.

"Đáng tiếc quá, phương thuốc của hoàng tộc Thạch quốc bị khiếm khuyết, mà ngay cả ở tổ địa của bọn họ cũng không thể tìm ra được." Hỏa Nha Vương gia của Ly Hoảng quật lắc đầu.

"Thạch tộc vô cùng cẩn thận, bên ngoài có bày ra một rănh giới vô cùng mênh mông thành lập nên Cổ quốc, nhưng lại không có mang toàn bộ tộc nhân mình đi mà niêm phong lại mất đi sự liên lạc với khu tổ địa này. Đây là sợ tộc nhân của ngoại giới hủy diệt, hi vọng ở tổ địa này lưu lại một mạch vĩnh viễn không thể tiêu diệt."

Nói tới chuyện này, mấy lão Vương vừa kính phục với quyết định của tổ tiên Thạch quốc và cũng có chút tiếc nuối.

Giờ nghĩ lại, nếu muốn tìm kiếm phương thuốc hoàn chỉnh thì người ngoài khẳng định không đạt được, chỉ có Thạch Hoàng nắm trong tay, nhưng thiếu hụt một phương thuốc trọng yếu nhất.

"Chỉ cần tìm được tổ địa kia thì có nghĩ ngay cả Bổ Thiên giáo, Bất Lão sơn cũng phải động tâm, nghe đâu phương thuốc đó rất ghê gớm, có lai lịch lo tớn, tổ tiên Thạch quốc có thể có được cũng coi là có vận khí lớn." Cửu Linh vương nói.

Nói về chuyện xưa, bọn họ đều thở dài.

Đáng tiếc, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, ngay cả chính Thạch tộc cũng không tìm được đường về, tương truyền bên dưới khu tổ địa đó có chôn thứ vô cùng không tầm thường, mà còn có chôn Tế Linh mạnh nhất của Thạch quốc, nó đã lấy các di cốt để hạ xuống trận pháp kinh thế bao phủ với phạm vi mấy ngàn dặm, khiến các đại năng khó lòng tìm ra nơi đó.

Trong lòng Thạch Hạo hơi động, nó nghĩ tới những gì mà Liễu Thần nói, Liễu Thần đã chiếm được chỗ tốt của Thạch tộc nên đã bảo vệ người trong thôn, nó ở nơi đó nghỉ ngơi để lấy sức, rút lấy vật trong lòng đất, trận pháp đã bị nó phá.

Sau đó dời toàn bộ Thạch thôn tới nơi khác, hiện tại hẳn là tìm kiếm càng kỹ hơn trước kia.

"Tiền bối, xin hỏi Thạch tộc có tổng cộng bao nhiêu phương thuốc?" Thạch Hạo nói những câu này thì trong lòng cũng không thể bình tĩnh được, thậm chí còn kích động.

"Nếu không có bị mất thì có năm phương?" Lão Vương giả Hỏa quốc vô cùng kinh ngạc liếc nhìn nó.

Thời khắc này, Thạch Hạo cảm thấy tốc độ chảy của máu tăng mạnh, cả người nóng bừng, nó rất muốn hét lớn, huyết thống căng phồng, vô cùng kích động thến nhưng nó có gắng nhịn xuống, khống chế bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

Bởi vì, Thạch thôn đã có năm phương thuốc, đều được truyền thừa từ thượng cổ!

Không cần suy nghĩ nhiều, cũng không cần xác minh lại, nó đã biết đó là thứ gì, giá trị vô lượng, nếu như bị truyền đi chắc chắn sẽ tạo nên sóng lớn ngập trời.

Trong Thạch thôn, lão tộc trưởng thường xuyên tiếc nuối, truyền thừa trong tộc đã đứt rời, những công pháp không biết đã biến mất ở đâu, tộc nhân không thể nào mạnh mẽ hơn được.

Cuối cùng, trong thôn chỉ còn sót lại mấy cái đỉnh cổ còn có một chút vật vô cùng cứng rắn không tài nào phá hủy được, cùng với năm phương thuốc.

Có một vài bô lão ngày trước đều cảm thấy xấu hổ với hậu nhân, bởi vì không có truyền lại đạo thống, những pháp môn có thể giúp cho Thạch thôn bễ nghễ thế gian đều đã bị thất lạc.

Giờ nghĩ lại, tổ địa Thạch tộc đã gặp qua một vài biến cổ, quả thật đã mất đi vật quý giá nhất thế nhưng truyền thừa trọng yếu nhất, giá trị nhất trên thực tế vẫn không có đoạn tuyệt!

Thạch Hạo cũng không ngờ tới, vậy mà lại là phương thuốc kia!

Việc này đúng là mắt nhìn núi bảo vật mà không hay biết mà, phương thuốc trọng yếu như thế, ngay cả Thái Cổ Thần Sơn cũng phải ước ao, há có thể là phàm tục? Nhưng người trong Thạch thôn quá giản dị nên vẫn xem là những phương thuốc bình thường.

Nếu như bị cắt đứt, không phải vô cùng tiếc nuối ư?

May là, tộc nhân đời đời truyền xuống, không có vứt bỏ.

Thạch Hạo nghĩ tới việc khi còn bé ngâm mình trong dược đỉnh được nung nấu kia, nó không ngừng kiên trì thế nhưng những đứa nhỏ khác thì lại chịu không nổi, từng tên từng tên đều nhe răng nhếch miệng, khóc trời than đất, thì đó đó không những nấu dược mà còn rèn luyện tiềm năng và bảo tàng của bản thân.

"Tục truyền, mỗi một phương thuốc đều cần mấy chục tới cả trăm dược liệu, hơn nữa tất cả đều là vật phi phàm, tiêu hao rất nhiều."

Mấy lão Vương vẫn còn đang bàn luận, tuy chưa đạt được thế nhưng lại nghe qua những tin đồn, rất là cảm khái.

Người bình thường dù có đạt được vài phương thuốc đi nữa thì cũng khó mà phát huy hết diệu dụng, bởi vì các dược liệu đó khong cách nào tập hợp đủ, cần phải là những thế lực đỉnh cấp mới có thể tìm hết được.

Thạch Hạo hoàn toàn đồng ý, bởi vì nó biết rõ những thứ này, lão tộc trưởng từng nói qua, năm đó để có thể cho bọn nó tắm dược thì từng dùng lão dược, bò cạp, rắn rết... tất cả đều là những thứ dùng để thay thể, bởi vì phương thuốc đó cần phải dùng linh dược, nguyên thủy bảo huyết... Dựa vào Thạch thôn thì biết tìm ở đâu?

Lúc đó, có thể đạt được máu Toan Nghê thì chính là một vận may lớn, nhưng như thế vẫn còn kém xa, ngay cả một phương thuốc mà cũng không thể tập hợp đủ.

Thời khắc này, Thạch Hạo có chút minh bạch, chẳng trách những đứa nhỏ đời kế tiếp của Thạch thôn ví như con của Đại Tráng, Nhị Mạnh đều mạnh hơn cha chú của mình, đó là vì điều kiện hiện tại của Thạch thôn mạnh hơn trước kia rất nhiều, những vật liệu giúp bọn chúng tắm dược cũng được cải thiện đi không ít.

"Ta cũng là người nhận được ân huệ." Thạch Hạo lẩm bẩn, bề ngoài thì đã bình tĩnh lại, không có biểu hiện khác thường nào, nếu không bí mật này quá kinh người.

Thì ra truyền thừa quý giá nhất của Thạch thôn vẫn luôn được duy trì, từ đầu đến cuối không hề bị đứt đoạn, chỉ là bản thân không biết mà thôi, sâu trong con ngươi của Thạch Hạo lóe lên vệt sáng rồi biến mất.

Thật sự là tìm kiếm hết mọi cách thế mà lại phát hiện nó nằm ngay trong bàn tay mình!

"Nghe nói, Thạch tộc có một cái đỉnh vô cùng mạnh, dùng để rèn luyện thân thể thì hiệu quả kinh người." Lão Vương gia của Hỏa quốc nói.

Trong lòng của Thạch Hạo hơi động, nghĩ tới cái đỉnh đen kỳ lạ kia, hẳn chính là nó, lúc rèn luyện huyết nhục bảo dược thì nghe được những âm thanh thần bí.

Đọc truyện chữ Full