TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 184: Hề hề yêu lục chinh

“Ngoan, còn có không gian phát triển mà.” Lục Chinh xoa tóc cô.

Đàm Hi hất tay anh ra, ngoan em gái anh ấy!

Người đàn ông cười hai tiếng, đổi lấy một cái trợn mắt giận dữ.

“Trước khi... chúng nó lớn thành kích cỡ thích hợp, không được mặc nữa.”

“Cái gì mới gọi là kích - cỡ - thích - hợp chứ hả?” Đàm Hi chớp mắt.

Bàn tay co lại, năm ngón tay chụm vào: “Không nắm được.”

Lại một cái gối bay qua, trúng giữa mặt.

Cô nàng Đàm trăm mối sầu lo.

Vậy mà hùng tâm của đồng chí Chinh lại vẫn tràn đầy chí khí.

Hai người xuống lầu ăn cơm, vẫn là cải trắng đậu phụ, nhưng không thấy rượu thanh đâu cả.

Đàm Hi chống cằm chờ mãi, chờ mãi.

Lục Chinh đưa đũa cho cô, “Ăn đi.”

“Rượu đâu?”

“Không có rượu.”

“Tại sao?”

“Còn muốn say lần nữa à?”

Đàm Hi: “...”

Cơm nước xong, hai người nắm tay nhau, chuẩn bị đi dạo.

Sau suối nước nóng có một rừng trúc, dựa vào sườn núi, trước lối vào có cắm một biển báo hiệu --- “Cấm vào!”

“Có vào không?” Đàm Hi hỏi anh.

“Em có muốn vào không?”

Lắc đầu: “Tối như ma ấy, bỏ đi, lỡ như có con rắn tự nhiên xồ ra thì phiền toái to ấy.”

Hai người đi dạo bên ngoài hai vòng, tuy vậy, cánh tay của Đàm Hi vẫn sưng lên mấy nốt đỏ.

“Ngứa...” Cô duỗi tay gãi.

Bị người đàn ông ngăn lại: “Tới chỗ lễ tân lấy thuốc, đừng dùng tay.”

“Oh.”

Lễ tân rất chu đáo, không nói gì mà đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ.

Hai người tìm một chỗ ngồi ở một chiếc bàn tiếp đón ngoài trời.

“Khát.” Đàm Hi chớp mắt to đầy đáng thương.

Lục Chinh đưa thuốc cho cô, “Tự bôi đi.”

“Anh thì sao?”

“Lên lầu lấy nước cho em.”

Ừm, suýt chút nữa thì cô quên rằng ở đây không có cửa hàng tiện ích, chỉ trong tủ lạnh ở phòng ngủ mới có nước khoáng.

“Thế anh đi mau đi ~” Cảm giác sai bảo người khác thích thật, mà sai bảo được Lục Chinh càng thích hơn nữa.

Đàm Hi chép miệng, mặt mày hớn hở.

“Này, cậu đã nghe chuyện chiều nay ở bên khu một chưa?” Giọng của cô nàng A tới từ bàn bên cạnh.

“Cái trò công khai dụ dỗ đàn ông đấy gì?” Cô nàng B chỉ sợ thiên hạ không loạn.

“Cậu biết hả?”

“Khụ, lúc đó tớ cũng có mặt mà.”

“Nói nghe xem, đứa con gái kia thật chẳng biết xấu hổ là gì! Vừa thấy đàn ông liền xông tới, lẳng lơ như thế, không biết đã bị bao nhiêu thằng cưỡi lên rồi nữa!” Cô nàng A đánh giá một cách khắc nghiệt, đi kèm theo là từng trận cười duyên.

Thành công khiến Đàm Hi phải híp mắt lại.

“Ôi, mà người đàn ông kia cũng mù thật ấy, sao lại thích cô ta được cơ chứ? Cũng không sợ bị lây bệnh...” Cô nàng B bổ thêm một đao.

“He, tớ thấy hai người đó đều chẳng phải thứ tốt gì đâu! Người đàn ông thì giả vờ thanh cao, đứa con gái thì giả bộ trong trắng, đứng ở bên nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã... A!”

Một tiếng hét chói tai vang lên, cô nàng đó lập tức chẳng khác nào con gà rơi vào nồi canh.

Đàm Hi cũng che miệng kêu lên, trên tay vẫn còn cầm cốc nước, “Xin lỗi cô nhé, không cẩn thận hắt vào cô rồi.”

“My God! Mày bị điên à, sao mày dám...” Cô nàng A đập bàn đứng bật dậy, còn chưa chửi xong đã đột nhiên im bặt.

Trừng mắt, nhướng mày, miệng há hốc, một loạt hành động vô cùng lưu loát --- “Hóa ra là mày?” Âm điệu đột nhiên cao tới quãng tám, vẻ mặt đầy khinh thường.

“Sao, cô nhận ra tôi à?”

“Hừ, đồ không biết xấu hổ, con bit... A!”

“Ôi, xin lỗi nhá, sao tôi lại trượt tay nữa rồi?” Đàm Hi chớp mắt, tay trái cô vẫn còn đang cầm cốc cơ mà!

Cô nàng kia tức tới mức cả người run lên, “Mày cố ý! Mày...”

“Ồ, cô nhận ra rồi à, bà đây cố ý đấy.”

“Mày!”

“Chuyện này nói cho chúng ta biết một điều rằng, sau này nói xấu người khác thì nên tìm một chỗ ngồi kín đáo vào, may mắn hôm nay cô gặp phải tôi, trong cốc là nước, không chừng lần sau đắc tội phải người không thể đắc tội, người ta sẽ dùng axit mà chào cô đấy ~” Đàm Hi cười nhưng trong đáy mắt chỉ toàn là lạnh lẽo.

Sắc mặt cô nàng kia trắng bệch.

“Còn nữa, tôi đã gặp không ít người không ăn được nho nên nói nho còn xanh, nhưng người có miệng thối như cô, không dám giấu gì, thật sự là lần đầu mới gặp!”

Lúc này, Lục Chinh cầm nước đi tới, Đàm Hi lập tức ôm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu cười duyên: “Anh yêu, có người bị anh từ chối nên ghi hận trong long, giờ còn bôi nhọ em này.”

Mắt lạnh đảo qua, “Cô?”

Thân mình cô nàng A lung lay, lảo đảo nửa bước.

“Còn có cả cô ta nữa.” Đàm Hi chỉ tay vào cô nàng B mặt vàng như đất đang cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.

“Xin... xin lỗi...”

Mẹ ơi, vẻ mặt của người đàn ông này đáng sợ quá, cô nàng B chạy trối chết.

Tầm mắt một lần nữa trở về người cô nàng A, còn chưa đợi Lục Chinh lên tiếng, cô ta đã tỏ ra kinh hãi ---

“Xin lỗi, tôi... tôi không cố ý...”

“Đứng lại!” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng.

“Còn... còn có việc gì ư?” Cô nàng A đã sắp khóc tới nơi rồi, lúc chiều ở ngoài bể bơi, cô ta có ý đồ muốn tiếp cận, kết quả bị từ chối không nể nang gì, hơn nữa bạn trai cô ta lại luôn miệng thảo luận về “người đẹp bikini” thế này thế kia với người khác, cô ta nhất thời tức tối nên mới nói ra mấy lời kia.

Không ngờ bị người ta bắt quả tang tại trận.

Đàm Hi nhón mũi chân, hôn lên môi của người đàn ông một cái, “Nhìn cho rõ nhé, người đàn ông này, của tôi, cô cứ nằm mơ đi!”

Gằn từng chữ một, khiến cho cô nàng A đỏ mặt tía tai.

Đàm Hi hừ lạnh, hất cằm, kéo Lục Chinh nghênh ngang rời khỏi đó.

Trong mắt người đàn ông xuất hiện một ý cười nhẹ nhàng tới mức khó nắm bắt, môi hơi mím lại...

“Đi đâu thế?” Ho khẽ hai tiếng, Lục Chinh hỏi.

Đàm Hi kéo anh ra trước cửa sơn trang, trước mắt là đường lớn với bóng đêm sâu hút.

“Hừ! Đều tại anh cả đấy!” Cô nàng Đàm phồng má, hất tay anh ra.

Đồng chí Chinh thực chẳng hiểu ra làm sao.

“Trêu hoa ghẹo nguyệt, anh giỏi đấy!”

“Đừng gây chuyện. Mấy cái đó đâu có liên quan gì tới anh đâu?”

“Sao lại không liên quan tới chuyện của anh chứ hả? Mặc cái quần bơi đi rêu rao ở khắp nơi, còn phê bình em không đứng đắn nữa à? Anh trâu bò rồi, sao anh không lên trời luôn đi?”

Lục Chinh thực sự bất đắc dĩ.

Sớm biết như thế thì anh đã quấn thêm cái khăn tắm vào rồi, bình dấm nhỏ này chua không phải ở mức độ bình thường đâu.

Trong lòng tự nhiên lại thấy cực kỳ... thỏa mãn.

Nếu đã ghen, chứng tỏ ít nhất là cô ấy để ý tới anh.

“Thế em muốn như thế nào đây?” Người đàn ông mỉm cười, thỉnh thoảng dung túng một chút cũng chẳng sao.

Đàm Hi nhìn anh, có vẻ không tin nổi những gì vừa mới được nói ra từ miệng núi băng này.

“Em muốn thế nào cũng được à?”

“Nói nghe xem.” Hơi dừng lại, bổ sung thêm một câu, “Anh sẽ cố gắng.”

“Vậy sau này anh không được mặc quần bơi nữa! Muốn mặc thì cũng chỉ được mặc cho mình em nhìn thôi.”

“Được.”

“Về sau cũng không được khoe khoang phong độ trước mặt người phụ nữ khác, he he... muốn khoe cũng chỉ được khoe trước mặt em.”

“Đồ háo sắc.”

“Một câu, có đồng ý không?”

“Được.”

“Trong mắt, trong lòng cũng chỉ được có mình em, không cho liếc mắt nhìn người phụ nữ khác dù chỉ một cái, liếc thôi cũng không được!”

“Nếu là bà nội anh thì sao?”

“Đừng linh tinh! Rõ ràng anh hiểu ý em là gì!”

“Ý em là gì?” Lục Chinh không ngờ cũng có ngày bản thân mình cũng biết giả ngu kiểu này.

“Hừ! Ý em là, ngoại trừ em ra, không cho anh thích người khác! Nam nữ đều không được!”

Lục Chinh: “...”

“Hừ! Anh do dự! Đồ xấu xa...”

“Khụ khụ, thực ra không cần tính nam đâu.”

“Không thể được, cần phải ngăn chặn hết mọi khả năng, trường hợp thẳng biến thành cong không phải chưa từng có...”

Lục Chinh: “...”

“Anh còn chưa đồng ý với em đấy nhé!”

“Rồi, anh đầu hàng.”

Đàm Hi lập tức cười tít mắt: “Ngoan quá, thế này còn được.”

Lục Chinh: “...”

Gió đêm nhè nhẹ mang theo một chút hơi lạnh.

Đàm Hi kéo chặt áo khoác: “A, còn chưa bôi thuốc nữa....”

“Còn ngứa không?”

“Ừm... Hình như đã đỡ hơn lúc đầu rồi.”

“Vậy đừng bôi nữa.”

“Hở?”

“Mùi của thuốc mỡ rất khó chịu.”

“Sao anh biết?” Đàm Hi nhìn anh, nhớ tới vấn đề mà anh tránh không đáp lúc ăn trưa, sắc mặt lập tức sa sầm.

“Thành thật khai báo, trước kia đã tới đây với ai?” Nghiến răng, giọng điệu hung tợn.

“Đồ ngốc.” Nói liền duỗi tay xoa đầu cô.

Đàm Hi hất văng tay anh ra, “Ít nói linh tinh thôi, đừng nghĩ đánh trống lảng nhé!”

“Em không biết loại người nào sẽ thích phong cách ở những nơi như thế này à?”

Loại người nào?

Rau xanh, đậu phụ, lầu trúc, rượu thanh...

Nhưng sảnh lớn lại trang hoàng cực kỳ rộng thoáng, nhìn đâu cũng cảm thấy xa hoa khiêm tốn.

Phong cách?

Có.

Uống rượu thôi mà cũng phải kính trời, kính đất, có hơi... quá mức cố tình và làm ra vẻ.

Bỗng nhiên, trước mắt sáng ngời.

“Anh đi tới đây với quan viên chính phủ à?”

“Ừ.”

“Xem anh còn dám nói em ngốc không! Khụ khụ... Thế trong đám quan viên đó có phụ nữ không...”

“Bình dấm chua nhỏ này!”

“Anh mới là bình dấm chua ấy!”

“Không.” Không có phụ nữ.

Đàm Hi ôm cánh tay anh, cười đến mi mắt cong cong.

“Chúng ta ra ngoài hóng gió đi, được không?”

“Đỉnh núi?”

“Có thể đi lên ạ?”

Lục Chinh gật đầu.

Năm phút sau, trên đường núi gập ghềnh, một chiếc Land Rover cao lớn phóng đi băng băng, bám dốc mà lên.

Đàm Hi hạ toàn bộ cửa kính xuống, gió đêm thốc vào mặt khiến cho mái tóc bóng mượt của cô cũng xổ tung lên.

“Cậu, cửa trên nóc xe! Cửa trên nóc xe!”

Mắt thiếu nữ lập lòe ánh sáng như bầu trời đầy sao.

Mặt mày Lục Chinh phủ đầy ấm áp, ấn mở cửa sổ trên nóc xe.

Gió càng lùa vào xe nhiều hơn, cả người Đàm Hi lâng lâng, trong lòng đột nhiên vô cùng rộng lớn, dường như có anh, đường nhỏ gập ghềnh bao nhiêu cũng sẽ trở nên rộng mở thênh thang.

Hai đời cộng lại, chưa bao giờ cô có cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng thế này.

Có lẽ, cái này gọi là... hạnh phúc?

“Đàm Hi yêu Lục Chinh ---”

Hai tay bắc thành loa, cô hét lên trong màn đêm, âm thanh quanh quẩn trong hẻm núi, dư âm kéo dài.

Người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.

“Hề Hề yêu Lục Chinh nhất ---”

Là Hề Hề, không phải Hi Hi, cô dùng cả linh hồn để yêu người đàn ông này...

Nói thế nào sao cũng thấy không đủ nhỉ?

“Em yêu anh ---”

Âm thanh hò hét, câu sau càng lớn hơn câu trước, Lục Chinh suýt chút nữa không giữ được tay lái.

Yêu ư?

“Tại sao lại không cần?” Rốt cuộc anh cũng hỏi ra miệng.

“Hả? Anh nói gì cơ?” Đón gió, Đàm Hi liếc nhìn sang phía anh, giọng trong trẻo.

Trong lòng Lục Chinh khẽ động, không khỏi cao giọng hơn ---

“Tại sao không yêu cầu anh cho em một hứa hẹn?”

Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Lúc trước gặp ông bà cụ kia, rõ ràng là em rất ngưỡng mộ...”

Bừng tỉnh hiểu ra.

Khó trách cả ngày nay thằng nhãi này cứ sao sao ấy, thì ra là đang rối rắm ở vấn đề này!

“Em muốn, anh có cho không?”

“Ừm.”

“Oh, nhưng mà tốt nhất em vẫn nên từ bỏ thôi.”

Người đàn ông nhíu mày, “Tại sao?”

“Cái gọi là hứa hẹn ấy mà, chót lưỡi đầu môi, em không thèm!”

“Vậy em cần cái gì?”

“Em cần anh.” Ánh mắt sáng bừng, lúm đồng tiền như hoa.

Lục Chinh: “...”

“Lão Lục, hầu kết của anh lại động kìa.”

“Hửm?”

“Anh thẹn thùng!”

Gân xanh nổi đầy trán người đàn ông, lúc yêu thì móc tim móc phổi, hận thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sao cái cô nhóc này cứ khiến anh phải bất lực không có cách nào đối phó thế này chứ?

“Nắm lấy tay em, cùng nhau đi tới lúc bạc đầu. Anh có muốn cho em lời hứa này không?”

Cánh môi Lục Chinh vừa mở ra, Đàm Hi lại nói nhanh hơn anh một bước ---

“Bỏ đi, so với nói, em thích làm hơn! Nếu năm mươi năm sau mà anh còn ở bên cạnh em như đêm nay thì em sẽ tin!”

“Ừm, so với nói, anh cũng thích làm hơn.” Nụ cười gian xảo đập vào mắt.

“Đồ lưu manh!”

“Nhớ kỹ lời em nói đấy, năm mươi năm.”

“Không chỉ năm mươi năm, sáu mươi năm, bảy mươi năm, cả đời!”

Đọc truyện chữ Full