Thực ra, tình cảm của Tống Bạch đối với Đàm Hi rất phức tạp, từ sự rung động ban đầu chỉ là một phương diện, nhiều hơn thế nữa là vì người phụ nữ này đúng khẩu vị của anh ta.
Nói thế nào nhỉ?
... Ngưu tầm ngưu mã tầm mã?
Dù sao thì, anh ta đối tốt với Đàm Hi, không cần bất kỳ sự báo đáp nào, chỉ nghĩ sao làm vậy, không có bất kỳ gánh nặng và áp lực nào.
“Anh cho tôi tiền vốn, vậy thì lợi nhuận ban đầu của tôi tính thế nào?”
Tống Bạch kêu oai oái, “Em cũng quá tham lam rồi đấy! Bây giờ trong tình hình này, có thể giữ được vốn đã phải cảm ơn trời Phật rồi, em lại còn muốn kiếm thêm tiền sao?”
“Có ai chơi cổ phiếu lại không muốn kiếm tiền đâu chứ?” Tổng cộng 400 vạn, ngoài tiền vốn ra, cũng có gần 300 vạn tiền thu nhập thuần, đó là những tờ xanh đỏ lấp lánh, bảo cô cứ từ bỏ như thế sao... thần thiếp không làm được.
“Này cô gái, nghe tôi khuyên một câu đi, bây giờ em bứt ra kịp thời, thì còn có thể giữ được vốn đấy.”
Ánh mắt Đàm Hi thâm thúy, hồi lâu sau, mới lầm bầm lên tiếng: “Không cam tâm...”
“Sao em lại cứng đầu như vậy hả? Hay là... 400 vạn đó tôi bù đủ cho em được chưa?”
Cô chợt sửng sốt, “Anh đừng đùa nữa.”
Đầu bên kia lặng lẽ, thực ra anh cũng rất muốn nói mình không đùa, nhưng lời đã nói ra đến miệng lại nuốt trở lại, “Vậy rốt cuộc em muốn thế nào?”
Người phụ nữ thối tha.
“Trước khi cổ phiếu sụt giá, có một thời điểm rất ngắn tăng lên đến đỉnh điểm, anh nói liệu có xuất hiện tình huống như vậy nữa hay không?”
“...”
“Tôi đoán đúng rồi.” Nghiêm nghị, thản nhiên, nhưng lại ngầm chứa dũng khí được ăn cả ngã về không.
“...”
“Tống Bạch, anh nói đi chứ!”
Cạch.
Đàm Hi nắm lấy điện thoại, trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc, anh ta... lại cúp điện thoại của cô sao?
Nhưng chỉ một giây sau, đáy mắt bỗng nhiên trào lên sự mừng rỡ như điên.
“Lưu Diệu, là tôi đây.”
Chàng trai đang lo lắng nôn nóng ngồi trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, giương mắt nhìn giá cổ phiếu tiếp tục xuống thấp, trong lòng quạnh quẽ trống vắng. Đó là tiền đấy...
Bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tức thì hai mắt sáng choang, giống như người đang rơi xuống vách núi bỗng nhiên nắm được một sợi dây cứu mạng.
“Tôi đây.”
“Hôm nay trước khi đóng cửa phiên giao dịch, cổ phiếu Hoa Nhuận sẽ còn tăng lên đỉnh một lần nữa, cho nên, bây giờ anh phải phấn chấn lên, theo dõi sát sao sàn chứng khoán, đúng lúc giá cổ phiếu gần chạm đỉnh thì lập tức bán tháo hết toàn bộ ra.”
“Nhưng chúng ta làm thế nào để biết được có chạm đỉnh hay không?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Vẫn còn một vấn đề nữa.”
“Nói đi.”
“Hai trăm vạn cổ phiếu của chúng ta phân tán ở sáu tài khoản khác nhau, nếu như thời điểm chạm đỉnh quá ngắn thì tôi sợ không kịp được.” Bởi vì thành quả nghiên cứu của công nghệ Hoa Nhuận có liên quan đến bộ phận kỹ thuật của quân đội, đương nhiên quản lý cổ phần cũng sẽ đưa ra yêu cầu tương đối nghiêm khắc cho các doanh nghiệp lên sàn. Để không thu hút sự chú ý, Lưu Diệu đã làm theo cách của Đàm Hi, phân chia 200 vạn cổ phiếu thành sáu tài khoản khác nhau.
Tuy bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, tất cả mọi chuyện đều có thể thao tác được trên máy tính, mua vào bán ra chẳng qua chỉ là chuyện mấy cái click chuột, nhưng liên tục thao tác trên 6 tài khoản cũng cần một khoảng thời gian nhất định, chưa nói đến những thứ khác, ngay cả đăng nhập và xác nhận tài khoản nhanh nhất cũng phải mất bốn đến năm mươi giây mới hoàn thành được, việc này còn phụ thuộc vào tốc độ mạng nữa.
“Tôi sẽ đưa cho anh một đoạn code thao tác đơn giản, trực tiếp mở ra giao diện giao dịch, sẽ có thể thao tác đồng thời trên sáu tài khoản đó.”
Lưu Diệu kinh hãi, hồi lâu sau vẫn không nói được thành lời.
Trong những tình huống bình thường, cơ quan tài chính tiền tệ chuyên làm đầu tư cổ phiếu đều sẽ có một trình tự thao tác sàn chứng khoán thuần thục, đảm bảo chắc chắc sau khi đưa ra quyết sách sẽ có thể mua vào hoặc bán ra với tốc độ nhanh nhất, có thể nói là bí mật cốt lõi của công ty tài chính.
Sao cô ấy là có chứ? Còn trực tiếp đưa đoạn code đó cho anh ta nữa?
Nếu không phải là hình tượng Đàm Hi trong lòng Lưu Diệu đã vốn cao lớn vĩ đại thì anh ta có lẽ còn tưởng là cô đang đùa...
Kết thúc cuộc điện thoại, Đàm Hi đặt điện thoại xuống, đeo tai nghe bluetooth lên, mười đầu ngón tay thon dài bắt đầu múa như bay trên bàn phím. Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy được tiếng bạch bạch gõ phím tiết tấu chỉnh tề, không hề gián đoạn.
Mười lăm phút sau.
Trong khoảng trống lúc đầu giờ đây đã chi chít những chữ cái và ký tự, nhìn vào giống như những đoạn kinh rối rắm khó hiểu của đạo Phật.
Đây là trình tự thao tác sàn chứng khoán cô đã từng dùng theo trí nhớ, sau đó lại tiến hành giản hóa một chút, rồi đưa cả sáu tài khoản vào đó.
Kiểm tra lại một lượt, sửa lại hai chỗ không thích đáng lắm, rồi gửi cho Lưu Diệu.
“Đã nhận.”
“Anh dựa theo dòng cuối cùng trong các bước tôi gửi cài lên máy tính, sau đó click vào để chạy chương trình.”
Làm xong đoạn code, Đàm Hi mở xem xu hướng thị trường chứng khoán, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Vẫn còn nửa giờ nữa mới đến giờ đóng cửa phiên giao dịch, giá cổ phiếu Hoa Nhuận vẫn tiếp tục giảm, nhưng đường gấp khúc đã bắt đầu có xu hướng bằng phẳng hơn, cũng tức là tốc độ giảm đang chậm dần.
Cô đăng ký một tài khoản trên diễn đàn thị trường chứng khoán, vừa đăng nhập vào đã nhìn thấy topic thảo luận về việc giá cổ phiếu sụt giảm bất ngờ của Hoa Nhuận lần này, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, đương nhiên cũng khó giải quyết được vấn đề về chiều sâu.
Có người nói quy củ rõ ràng, có người lại mắng chửi khó nghe.
Đàm Hi nhìn đại thể một lượt, trong đó có một số quan điểm vẫn tương đối khả quan.
Còn về việc Tống Bạch nói là tạm thời phải giữ bí mật kia cũng đang bị một số sự tồn tại thần kỳ trên diễn đàn khai quật lên.
Đại khái là trong một lần công tác gần đây của tổ điều tra cấp đặc biệt nào đó của viện kiểm sát thủ đô đã thu thập được chứng cứ phạm tội của một vị quan chức nào đó, liên đới đến những kẻ vô tội khác. Thế là lãnh đạo cao cấp của Hoa Nhuận cũng đồng thời bị điều tra, và chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên chính thức bị bắt giam.
Người đó cũng không phải là ‘giám đốc tài vụ’ như trên hot search đang bàn tán, mà chính là chủ tịch của Hoa Nhuận!
Đàm Hi phiền não day day mi tâm, cô biết Hoa Nhuận rất thân cận với một số doanh nghiệp quân sự công nghiệp, cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra ngày hôm nay. Nhưng bối cảnh quân sự là con dao hai lưỡi, có thể sẽ đưa Hoa Nhuận xuống vực sâu, cũng có thể là cái ô che chắn bảo vệ nó vững chắc, đúng như câu, dựa vào cây đại thụ hóng mát.
Nhưng sự việc lại trùng hợp đến thế, sớm không đến, muộn không đến, mà lại đúng lúc cô đầu tư mới bị điều tra.
Đệch... đúng là xui xẻo mà.
Nếu chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm giảm tổn thất xuống thấp nhất, tốt nhất là còn có thể nhân cơ hội vớt được một khoản...
Cầu phú quý trong hiểm nghèo, cô không có bản lĩnh đối chọi lại với cơ quan quốc gia, nhưng âm thầm động tay động chân một chút thì cô có thể làm được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 381: Tống bạch, anh nói đi chứ!
Chương 381: Tống bạch, anh nói đi chứ!