“Bà nội, cháu qua bên kia nghỉ một lát, bà có đi cùng không?” Đàm Hi chỉ vào một chiếc ghế băng cách đó không xa lắm.
“Bà còn chưa mệt.”
“Dạ.” Đàm Hi không nén nổi sự kích động muốn bật cười, “Vậy cháu qua bên kia trước nhé!”
“Ừ!”
Trong lúc đó liên tục có người rời đi, đến tám rưỡi mới chính thức kết thúc, mọi người cũng đã tản đi gần hết. Bà cụ kiên trì đến tận lúc cuối cùng, toàn thân túa ra mồ hôi, tháo khăn choàng ra tùy tiện đặt lên vai, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, dường như còn bao phủ cả sự dịu dàng ôn hòa vốn có.
“Có vui không bà?” Đàm Hi đưa chai nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi cho bà.
Bà cụ nhận lấy.
“Cháu mở rồi đó.”
“Cảm ơn cháu. Trước đây bà từng nhìn thấy người khác nhảy.”
“Ngày mai cháu lại đi cùng bà nữa nhé?”
“Ừm...” Trên gương mặt bà cụ lóe lên sự thẹn thùng, có chút ngượng ngùng.
Đàm Hi coi như không thấy, vươn vai vặn người một cái, “Đúng lúc cháu cũng muốn vận động, gần đây hình như cháu cũng mập lên rồi thì phải...”
“Vậy thì... ngày mai chúng ta lại đến nữa nhé?”
“Vâng ạ!”
Bước đầu tiên, xốc lại tinh thần, get!
Trăng lên giữa trời, cả đêm ngủ say.
Một lần nữa mở mắt ra là bị hương thơm thức ăn làm tỉnh giấc, Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, ngoài cửa sổ sáng rõ, mang theo một lu+ồng ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Ngày nắng, ngày tuyết tan.
Đánh răng rửa mặt xong, theo hương thơm đi đến cửa nhà bếp, bà cụ đang đeo tạp dề bận rộn, hơi nóng lượn lờ, khung cảnh ấm áp quen thuộc chốn nhà bếp.
“Bà đang nấu món gì thế? Thơm quá!”
“Sao cháu đã dậy rồi? Ngủ nữa đi cháu?”
“Nếu còn ngủ nữa chắc cháu thành heo luôn mất...” Thấp giọng lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Không, cháu nói là tay nghề của bà ngay cả đầu bếp cấp thế giới cũng phải nhận thua.”
“Nói bừa nào! Nếm còn chưa nếm, đã bắt đầu khua môi múa mép rồi đấy. Nhóc con cháu không đáng tin tí nào cả!” Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên gương mặt Đàm Thủy Tâm càng xán lạn hơn.
Thấy chưa, lời nói ngon ngọt ai chẳng thích nghe.
“Hai phút nữa là xong thôi.”
Đàm Hi nhào đến, “Bà nấu gì đây...”
“Đừng mở ra! Cẩn thận bỏng đấy.”
“He he...”
“Cháu ra phòng ăn đợi đi, sắp được ăn rồi.”
“Vâng ạ.”
Đàm Hi lấy hai cái bát và hai đôi đũa, xoay người đi ra.
Bà cụ nhanh chóng đeo găng tay bưng chiếc lồng hấp ba tầng đi ra, Đàm Hi muốn phụ một tay.
“Đừng chạm vào, cẩn thận bỏng đấy!”
Cô lại ngoan ngoãn thu tay lại, “Đây là... tiểu long bao ạ?”
“Ừm, cháu nếm thử đi.”
“Ngon quá! Ai... nóng, nóng, nóng!” Vừa cắn thử một miếng, dịch nước sốt nóng hổi đã chảy ra, Đàm Hi kêu oa oa.
“Cháu ăn chậm thôi, chậm thôi...” Bà cụ cực kỳ đau lòng, “Sao lại giống đứa trẻ con thế không biết.”
Động tác Đàm Hi khựng lại, vẻ mặt hơi ngưng lại, không biết nghĩ đến điều gì khiến vẻ mặt cô bỗng trở nên mờ mịt, “Bà ơi, cháu giống trẻ con lắm à?”
“Trẻ con không tốt à? Có người chiều chuộng, có người yêu thương...”
Cho nên, anh ấy cũng nghĩ như vậy sao?
Không phải không tôn trọng, cũng không phải là coi thường, anh ấy chỉ là... muốn chiều chuộng cô thôi sao?
“Hi Hi?”
“... Dạ?” Bỗng hoàn hồn lại.
“Sao vậy cháu?”
“Không, không sao ạ.”
“Lục Chinh có nói khi nào thì về không?”
“Tối đa nửa tháng ạ.”
“Ồ, nửa tháng cơ à... lúc nó đi có nói đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hình như là công việc làm ăn ở khu vực Bắc Mỹ xảy ra vấn đề gì đó.”
“Bắc Mỹ đúng là không ổn định lắm.” Bà cụ dường như đang suy nghĩ điều gì, “Mấy năm nay thường xuyên bất ổn.”
Đàm Hi định hỏi kỹ, không đợi cô hỏi, bà cụ đã nói trước, “Đồ ăn còn nóng ăn đi cháu, trong bếp vẫn còn đấy.”
“Vâng.”
“Mùi vị thế nào?”
“Like!” Dựng ngón cái lên tán dương.
Đàm Hi thực sự không hề nịnh hót, vỏ mỏng, nhân tươi, nuốt xuống còn lưu lại mùi hương trong miệng, bề ngoài cũng đẹp, từng chiếc nhỏ nhắn đặt trong lồng hấp, đáng yêu biết bao.
“Cháu nhớ trong nhà không có lồng hấp mà bà?”
“Sáng nay ngủ dậy thấy vẫn còn sớm nên bà định đi siêu thị, nhưng còn chưa mở cửa. Khi về nhìn thấy ông cụ Lý, nhà ông ấy có nên bà sang mượn tạm.”
“Ông... ông cụ Lý ạ?” Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Nhà ông ấy ở khu biệt thự phía trước, còn nuôi một chú chó lông vàng, mới được ba tháng, đeo cái nơ màu đỏ, cực kỳ đáng yêu. ”
“Sao bà lại quen với ông ấy ạ?”
“Tối qua dưới lầu, ông ấy ngồi bên cạnh vườn hoa, suýt nữa thì bà giẫm phải chân ông ấy.”
“Bà đi đến nhà ông cụ Lý rồi ạ?”
Bà cụ cắn một miếng bánh bao nhỏ, từ tốn hút nước canh bên trong, nghe vậy liền gật đầu, “Kể cũng đáng thương, căn nhà lớn như vậy mà ngoài dì giúp việc ra không còn ai để nói chuyện nữa.”
“Vậy còn vợ ông ấy...”
“Mất nhiều năm trước rồi.”
“Chuyện này mà bà cũng biết rõ vậy à, bà lợi hại quá!”
Lúc này bà cụ mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn, phản ứng lại cười mắng yêu cô: “Cái đầu của cháu nghĩ đi đâu vậy hả?”
Đàm Hi không dám đùa nữa, vô thức cắn một miếng bánh bao, dịch canh trong bánh trào ra, bỗng chốc khiến cô bỏng rát.
Phản ứng lại, “Ưm... nóng quá, bà ơi...” Nước mắt trào ra, gương mặt nhỏ ấm ức.
Sắc mặt bà cụ chợt thay đổi, vội vàng gác đũa sang một bên: “Ngoan nào, để bà xem có nặng không... không sao, môi đỏ một tí thôi, những chỗ khác đều không sao hết. Để bà ra ban công nhổ cho cháu một nhánh lô hội, bôi vào là thanh nhiệt giải hỏa ngay...”
“Đừng.” Đàm Hi kéo bà lại, “Cháu không sao nữa rồi, ăn cơm xong đã bà ạ.”
“Không sao thật không?”
“Còn thật hơn cả vàng thật nữa ạ.”
“Cháu ấy! Bà đã bảo cháu cẩn thận rồi, sao lại không chịu nghe lời thế hả?”
Đàm Hi lè lưỡi, “Tại bà làm ngon quá, đây là do cháu kích động quá ấy mà...”
“Tiểu long bao nhân sốt không thể ăn như vậy được đâu, cháu nhìn bà này.” Bà cụ dùng đũa gắp một cái bánh, “Đầu tiên cháu chấm vào đĩa giấm, hơi hướng ra bên ngoài một chút, cắn phần một bên đáy của vỏ bánh, hút nước ở bên trong, sau đó lại chấm vào đĩa giấm, cho giấm thấm vào bên trong, cuối cùng mới đặt cả chiếc bánh bao vào miệng, cắn xuống...”
Giọng bà cụ ôn hòa, động tác nhã nhặn, dường như không phải bà đang ăn tiểu long bao, mà là món ăn cao sang rồng phượng gì đó.
Đàm Hi nhìn đến thất thần, không hề che đậy sự kinh ngạc và tán thưởng trong mắt.
Có một số người, càng già càng nhếch nhác, nhưng có một số người lại toát lên phong vận độc đáo do năm tháng ban tặng, đẹp mà thoát tục, tinh khiết mát lành.
“Cháu đã học được chưa?”
“Dạ.”
“Đợi đến đợt tết trung thu, khi hoa quế nở rộ, còn có tiểu long bao nhân cua, còn ngon hơn cả nhân này.”
“Đây là cách làm của Thường Châu ạ?”
“Thì ra là cháu biết à?!” Bà cụ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi.” Khẽ nhếch mày, vẻ mặt đắc ý.
Tiểu long bao là món ăn vặt truyền thống nổi tiếng vùng Giang Nam, bắt nguồn từ vùng phủ Thường Châu, Giang Tô từ đời Thanh. Đây là món ăn sáng tạo hàng đầu của Vạn Hoa Lầu ở dốc cầu ven sông ở Thường Châu. Tiểu long bao ở Vô Tích vị ngọt, còn tiểu long bao vùng thường Châu vị mặn, cô vừa nếm thử đã biết rồi.
Lại nghĩ đến quê cũ của bà cụ, cô vô cùng chắc chắn.
“Có câu thời cổ có Vạn Hoa, cận đại có Nghênh Quế. Tất cả mọi người Thường Châu đều biết, ăn tiểu long bao phải đến Nghênh Quế uống trà. Bà nội, cháu nói có đúng không?”
“Đúng! Đúng! Cháu biết những thứ này thật là hiếm có...”
Kiếp trước trong một lần hưng phấn nhất thời, nửa đêm cô lái xe từ Thượng Hải đến Thường Châu, chỉ để ăn tiểu long bao còn nóng hổi bốc khói nghi ngút. Tuổi trẻ đồng nghĩa với vốn liếng để điên cuồng.
“Vỏ mỏng trong suốt, nước sốt phong phú, hương cua xộc vào mũi, ngậy mà không ngấy, nước sốt đậm đà, nhân thịt tươi ngon, lại thêm dấm chua thơm, gừng non, nên hương vị càng thêm thơm ngon, có thể nói là tuyệt phẩm của Thường Châu.”
Lần này đến lượt bà cụ dựng ngón cái khen ngợi.
Ăn xong bữa sáng, Đàm Hi rửa bát xong xuôi, thấy thời tiết thích hợp, liền đề nghị ra ngoài đi chơi.
Bà cụ đương nhiên gật đầu đồng ý. Bình thường bà rất ít khi đi dạo phố, nhiều nhất cũng chỉ đi cùng Tiểu Hà đến chợ nông sản mua đồ ăn. Còn những thứ như quần áo, đồ dùng, mùa nào cũng đều có thợ may chuyên nghiệp mang đến tận nhà, cho nên khi Đàm Hi đưa ra ý kiến đi đến cửa hàng miễn thuế, Đàm Thủy Tâm mới cảm thấy vừa lạ lẫm vừa tò mò.
“Hoan nghênh quý khách. Xin hỏi hai bà cháu định xem gì ạ?” Cô nhân viên bán hàng tươi cười ân cần chào hỏi, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ lấp lánh hiệu Brooklyn trên tay Đàm Hi.
“Không cần, chúng tôi tự xem.”
“Dạ vâng. Nếu cần gì quý khách cứ gọi.”
Đàm Hi khẽ gật đầu, “Bà nội, bà thấy chiếc khăn quàng này thế nào?”
“Nếu cháu đeo thì bà thấy hơi khô khan một chút.” Màu xanh đậm, tuy khiêm tốn phú quý nhưng lại không thích hợp với độ tuổi của Đàm Hi.
“Cháu mua tặng bà mà.”
“Bà ư?”
“Vâng ạ, chất liệu sờ có vẻ trơn nhẵn, màu sắc cũng hợp với bà.”
“Không cần đâu, ở nhà bà có nhiều khăn quàng cổ rồi.” Bà cụ không biết nói dối, bà có một phòng để quần áo riêng biệt, mỗi mùa đều có quần áo được mang tới, sau khi Tiểu Hà sắp xếp xong sẽ đặt tất cả vào trong đó. Mỗi ngày bà mặc một bộ cũng không hết, khăn quàng cổ cũng nhiều vô kể.
“Sao giống được? Đây là cháu tặng bà cơ mà!” Đàm Hi không cho bà cơ hội từ chối, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ, “Làm ơn cô gói vào cho tôi.”
Bà cụ có muốn từ chối thế nào cũng khó mà thốt được thành lời.
Khi thanh toán, Đàm Hi móc thẻ ra, Đàm Thủy Tâm đã đi trước một bước, “Để bà.”
Oa, trên tay bà cụ đang cầm thẻ đen.
Nhân viên thu ngân nhìn thấy hai tấm thẻ đen giống hệt như nhau bày trước mặt liền kinh ngạc trợn trừng mắt, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được. Cho đến khi người đồng nghiệp bên cạnh khẽ ho hai cái mới hoàn hồn lại, “Hai vị thế này thì...” Cô ta không biết nên nhận thẻ của ai!
“Quẹt của tôi đi.” Đàm Hi ấn tay bà cụ lại, đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
“Hi Hi, cháu...”
“Thẻ của cháu trai bà, không quẹt cũng phí.”
Bà cụ không còn biết nói gì nữa.
Đàm Hi quẹt thẻ xong ký tên, đưa bà cụ đi, chuyển sang cửa hàng tiếp theo.
“Chẹp chẹp, hai tấm thẻ đen, tôi làm ở đây ba năm rồi đây là lần đầu tiên được thấy đấy.”
“Có lẽ là mẹ chồng con dâu gia đình giàu có nào đó, cùng đi shopping.”
“Không phải là mẹ chồng con dâu. Vừa rồi tôi nghe thấy gọi cháu mà...”
Ở Bắc Mỹ xa xôi, Lục Chinh vẫn thức xem kế hoạch mới được đưa lên. Lúc anh định nghỉ ngơi, bỗng nhiên điện thoại kêu lên hai tiếng.
Có tin nhắn đến.
Đầu ngón tay khẽ trượt, mở khóa, mở tin nhắn đến, là thông báo tiêu phí.
“Một vạn hai... mua gì vậy?”
Anh gọi cho Đàm Hi, tút tút một hồi, cô không nghe máy.
“Bà nội, cháu xong rồi, bà đi đi, bà đưa đồ cho cháu, cả quần áo nữa.” Đàm Hi đi wc xong, rửa tay, rồi đi gác cửa thay cho bà cụ.
“Vừa rồi hình như điện thoại cháu rung đấy.”
“Ồ, bà vào trước đi, để cháu xem sao...” Ánh mắt hơi khựng lại, đầu ngón tay ấm nóng dừng lại trên màn hình điện thoại, hai chữ “Chàng ngốc” bị che đi một nửa.
Anh gọi cho cô làm gì? Tối qua vẫn còn cãi nhau cơ mà!
Đợi đã... vừa rồi cô quẹt thẻ đen, có lẽ vừa rồi anh đã nhận được tin nhắn, giờ này... bên Bắc Mỹ đã quá nửa đêm.
Cắn răng, che đi sự băn khoăn trên mặt, Đàm Hi ấn nút gọi lại.
“Hi Hi.”
Anh ấn nghe máy quá nhanh, Đàm Hi trở tay không kịp, “Anh...” Hít sâu một hơi, “Chưa ngủ à?”
“Ừm.”
“Quá nửa đêm rồi.”
“Công việc quá nhiều.”
Có chút đau lòng, khóe mũi cay cay, “Vậy cũng không được thức đêm chứ!”
“Quan tâm anh à?”
“...”
“Sao lại không nói gì?” Đêm đông yên tĩnh, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên quanh quẩn trong căn phòng khách sạn.
Đàm Hi cắn răng: “Anh cười cái gì?!”
“Đừng bực, anh cười vì vui thôi.”
“Hừ, vừa mới cãi nhau xong, bây giờ lại còn cười với em, không biết là anh có ý gì nữa...”
“Em nói lớn hơn chút được không.”
“... Cút đi.”
“Ý tức là,” Hơi ngừng lại, “Chúng ta không gây lộn nữa có được không?”
Khóe mắt Đàm Hi đã đỏ lên, ngửa đầu, cố kìm nén không chảy nước mắt.
“Lại không nói nữa à?”
“...”
“Hi Hi?”
“Ừm.” Giọng mũi đậm đặc.
“Khóc à?”
“Anh mới khóc ấy!”
“Rõ ràng là anh đang cười.”
“Không được cười!”
“Ừ, anh không cười.” Người đàn ông nhẹ giọng dỗ dành, sự dịu dàng cả đời này của anh đều chỉ dùng cho mình cô mà thôi.
“Anh còn cười nữa!”
“... Không mà.” Nhị gia cố nhịn rất khổ cực.
“Anh còn không mau đi ngủ đi hả?!” Đàm Hi trợn mắt lên, cố tỏ vẻ hung ác, “Không biết yêu quý sức khỏe gì cả...”
“Cho nên, chúng ta không gây lộn nữa được không?”
“Ai thèm gây lộn với anh hả...”
“Ừm, vậy thì được.”
Đàm Hi mím môi, “Em xin lỗi.”
Đêm lạnh như nước, người đàn ông đứng trước cửa sổ, nhưng ánh mắt lại ấm áp.
“Em không nên giấu anh chuyện chơi cổ phiếu, còn chuyện liên quan đến...”
“Hi Hi.” Lục Chinh ngắt lời cô, “Anh chưa bao giờ có ý ép hỏi em cả. Anh chỉ sợ, em còn non nớt, không chống lại được sự dụ dỗ của thế giới bên ngoài.” Bước lỡ một bước thành nỗi hận thiên cổ, anh không muốn nhìn thấy cô vấp ngã, đến khi không thể cứu vãn được nữa thì dù có hối hận cũng không kịp nữa.
“Cô bé ngốc, sẽ có những lúc anh không bảo vệ được em...”
“Hi Hi? Cháu sao vậy?”
“Không sao ạ!”
Bà cụ nghi hoặc nhìn cô đánh giá: “Sao mắt cháu lại đỏ thế kia?”
“Thế ạ?” Cô chớp mắt, “Không phải đâu ạ.”
“Ai gọi điện thế?”
“... Bạn học.”
Cô bé ngốc, sẽ có những lúc anh không bảo vệ được em...
Sẽ có những lúc anh không bảo vệ được em...
Không bảo vệ được em...
Thì ra. Người kiêu ngạo như anh cũng có những lúc không tự tin, tất cả đều là vì cô!
Đàm Hi cắn môi, cô chưa bao giờ như lúc này. Cô hận bản thân mình không đủ mạnh mẽ, không thể để anh yên tâm.
Đầu bên kia, Lục Chinh đặt điện thoại xuống, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
Màn đêm làm mơ hồ khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, dưới ánh đèn lập lòe lại càng thâm thúy hơn.
Hít một hơi thật sâu, nuốt vào trong phổi, một lúc sau mới chậm rãi nhả ra.
Đối với anh Đàm Hi có nghĩa là gì?
Cô vợ nhỏ, cô con gái lớn. Một khoảnh khắc nào đó, trong đầu anh lại lướt qua suy nghĩ hoang đường như vậy.
“Cho nên, anh đã muốn sống cả đời này với em rồi sao?” Cười tự giễu, đáp lại anh chỉ có căn phòng yên tĩnh.
...
“Hi Hi, chiếc áo khoác này cháu có thích không?”
“Dạ?” Trước ánh mắt đánh giá của bà cụ, cô mỉm cười đáp, “Đẹp ạ.”
“Nhưng bà hỏi cháu có thích không cơ mà?”
“...”
“Hi Hi, rốt cuộc cháu bị làm sao thế hả?”
“Không sao ạ.” Hít sâu một hơi, cố đè nén lại sự nặng nề trong lòng, Đàm Hi chỉ vào một quán ăn Trùng Khánh ở đối diện, “Bà có ăn được cay không?”
“Ăn được.”
“Được, vậy bữa trưa chúng ta ăn hàng được không bà?”
“Cháu cứ quyết định đi.”
“Đi thôi.”
Khi gọi món, Đàm Hi ngạc nhiên phát hiện ra khẩu vị của bà cụ cũng gần giống như mình. Ví dụ như, bà thích thịt rang khô kiệt, ăn như vậy mới không thấy ngán; lại ví dụ như, bà thích thịt heo thái sợi, nhưng không thích cho quá nhiều tương đậu vào cá.
“Bà nội, chắc chắn là kiếp trước chúng ta rất có duyên với nhau.”
“Kiếp trước nhân, kiếp này quả, ai biết kiếp sau lại thế nào nữa? Có thể kết duyên thế nào?”
“Lời bà nói cao thâm quá.”
“Nhóc con, cháu thông minh như vậy, chắc chắn hiểu được bà đang nói gì.”
“Cháu biết sao?” Đàm Hi xua hai tay, “Rõ ràng là không biết mà!”
“Hi Hi, biển người mênh mông, có thể ở bên nhau đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.”
Mím môi im lặng, thì ra, bà cụ đã nhìn thấy rõ hết tất cả rồi...
“Cú điện thoại vừa nãy là A Chinh gọi đúng không?”
Đầu lại cúi xuống thấp hơn nữa.
“Chàng Ngốc nghĩa là gì? Ừm... có liên quan gì đến hai năm mươi không?”
*Chàng ngốc Đàm Hi dùng cách nói là “nhị hóa”, “hai năm mươi” bà cụ nói là cách nói trước đây, đều có nghĩa là ngốc nghếch.
“Dạ?” Đàm Hi ngẩn người.
“Trên màn hình điện thoại hiện hai chữ này, chẳng lẽ bà đọc sai rồi à?”
“Không, không sai ạ.”
“Bình thường cháu đều gọi A Chinh thế à?”
“Cháu...”
“Chàng Ngốc?” Bà cụ lẩm bẩm, “Thú vị đấy chứ, trên mạng có một từ gì để hình dung sự đáng yêu, nói thế nào ấy nhỉ?”
“Moe?”
“Đúng! Moe lắm.”
Hie hie, bà nội, bà mới là moe nhất quả đất.
Hai mặn hai chay một món canh sườn heo bí đao, hai người ăn vừa đủ.
“Bà ngồi đây nhé, cháu đi thanh toán.”
“Ừ.”
Bà cụ ngồi một lát, định đi wc. Vừa đi ra khỏi phòng bao không ngờ lại gặp người quen.
“Ông Lý?”
“Bà Đàm, sao bà lại ở đây?”
“Tôi đi ăn với cháu dâu. Ông đây là...”
Ông Lý mặc áo măng tô ưu nhã, còn thắt cà vạt, đầu tóc chải chuốt ngay ngắn tỉ mỉ, cách ăn vận rất chỉn chu.
“Chắt tôi đầy tháng, tổ chức tiệc ở nhà hàng bên cạnh, còn có thêm mấy người bạn người nước ngoài đến, không đủ chỗ nên đành phải sang đây tiếp đón.”
“Vậy ông cứ tự nhiên...” Chắt đầy tháng rồi đấy, ánh mắt bà cụ lóe lên sự ngưỡng mộ.
“Bà có muốn đến xem thử không?”
“Tôi ư? Có được không?”
“Đương nhiên rồi. Đúng lúc thằng nhóc đang thức.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 399: Chúng ta không gây nhau nữa, có được không?
Chương 399: Chúng ta không gây nhau nữa, có được không?