Đàm Hi nhìn theo bóng dáng vui ngất trời của Châu Miễu khi rời đi rồi mới đóng cửa lại, xoay người trở về ngồi lại trên đùi người đàn ông, thuận thế khoanh tay quanh cổ anh, lại cọ loạn một hổi vào ngực.
Vô cùng thân mật.
“Cái này của chúng ta có được coi là tâm linh tương thông không nhỉ?” Ngón trỏ vẽ vòng tròn, vô cớ dụ người.
Lục Chinh đè ngón tay nhỏ đang quấy rối xuống, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. “Rốt cuộc có tính không đây?” Đàm Hi chớp đôi mắt to tròn, giọng đầy nũng nịu.
“Có.”
“O? Sao giọng khàn thế Không thoải mái à? Em xem giúp anh...” Nói liền tự động ngồi thẳng lên, ghé sát vào cần cổ người đàn ông, nhìn chằm chằm vào vị trí lối ra kia, chậm rãi vươn tay ra...
“Anh xem này, nó đang trượt.” Ánh mắt thiếu nữ vô tội, cứ như thể phát hiện ra đại lục mới vậy.
Thực ra, Đàm Hi đã sớm biết, khi Đại Điểm Điểm nhà cổ ở trong trạng thái thẹn thùng và cực kỳ động tình thì hầu hết mới trượt lên trượt xuống mất kiểm soát như thế.
Thế nên, rốt cuộc lúc này đang thẹn thùng... hay là đang động tình đây nhỉ?
Đàm Hi ngẫm nghĩ.
Lòng bàn tay mềm mại, tinh tế của thiếu nữ chạm vào, nhẹ nhàng vuốt ve. Lục Chinh chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa tế, đầu quả tim run rẩy mãnh liệt, “Đúng lộn xộn.”
Giọng khàn khàn.
Đàm Hi không nghe, lại càng làm càn hơn.
Ánh mắt của người đàn ông lập tức tối sầm lại, “Nhóc con, đừng nghĩ ở văn phòng là anh không dám động vào em nhé!” Giọng đầy tàn nhẫn, ngầm có ý cảnh cáo.
Đàm Hi nhận ra lực tay đặt trên eo nặng hơn ba phần thì không dám nghi ngờ tỉnh chân thật của lời này nữa, quyết đoán thu tay về, cười làm lành: “Đùa tỉ...”
Tất cả đều là kịch bản!
Đảo mắt đã tới giờ tan tầm.
Từ sau khi Lục Chinh tới, Đàm Hi nào còn có tâm trạng xử lý công việc nữa? Cả buổi chiều gần như quấn quýt tình tứ bên nhau.
Lúc ra về cần phải đi qua văn phòng ở bên ngoài, lúc này mọi người đều đang thu dọn chuẩn bị tan tầm, thình lình thấy hai người mười ngón tay đan vào nhau bước ra, trong nháy mắt cả đám mắt chó bị hợp kim Titan 24K chói lóa làm cho mù lòa. Mẹ kiếp, sao bảo phải yêu thương động vật nhỏ cơ mà?
Lưu Diệu ném cho mọi người ánh mắt đồng cảm, “Đừng đần ra thế, đều định ở lại làm thêm giờ đấy à?”
Nói xong, ung dung rời đi.
Còn lâu anh ta mới hâm mộ ấy. Đêm nay anh ta phải đi xem phim với 4 Tầm, xem phim xong thì sẽ... he he he!
Gần đây, bởi vì vấn đề trên dưới” nên hai người đã từng cãi nhau mấy lần, ai bảo bọn họ đều là “0.5” chứ?
Thôi vậy, đêm nay lại để cậu ấy ở trên một hối.
Lưu Diệu thở dài, quả nhiên là trái tim anh ta vẫn chưa đủ cứng rắn.
Nhìn lên không trung một góc bốn mươi lăm độ đầy bị thương...
Lục Chinh lái xe đến đây nên hai người vào thang máy đi thẳng xuống tầng trệt.
“Muốn ăn gì?” Lục Chinh khởi động xe, hỏi cô.
Đàm Hi khá là hứng thú nên tâm tình cũng không tệ, đề nghị: “Hay là chúng ta mua đổ về tự nấu đi?”
“Em không mệt hả?” Lục Chinh nghiêng đầu nhìn cô.
“Mệt chứ!” Đàm Hi gật đầu như thật, y như một con gà nhép đang mổ thóc, “Có điều, thấy hôm nay anh ngoan như thế nên em bằng lòng nha~
“Khen thưởng hả?”
“Ừm... có thể nói như vậy.”
Người đàn ông thò mặt sang. Đàm Hi ngẩn ra: “Làm gì thế?”
“Chẳng phải khen thưởng sao? Hôn trước một cái đã rồi nói tiếp.”
Đàm Hi cũng không làm ra vẻ, hồn chụt một cái. Lục Chinh nhắm chuẩn thời cơ, đầu thoáng lệch sang một bên, làn môi mềm mại và ấm áp của thiếu nữ lập tức rơi lên cánh môi anh.
Anh thấy đai an toàn hơi vướng nên một tay cởi bỏ, Đàm Hi thuận thể ôm lấy cổ Lục Chinh, bốn mắt nhìn nhau, một tối tăm như vực sâu thăm thẳm, một trong sáng như nước suối mát lành.
“Đồ ngốc này, nhắm mắt lại.”
Đàm Hi ưm ưm hai tiếng tỏ vẻ phản kháng: Không nhắm đấy!
Lập tức khiến cho trong mắt người đàn ông nổi lên sự tối tăm, nặng nề, quỷ quyệt và sắc bén: Đừng hối hận.
Quấn quýt, mút mạnh, gặm nhấm, cắn khẽ, giành lấy quyền chủ động về tay mình.
Có lẽ ở phương diện này, đàn ông trời sinh đã chiếm ưu thế hơn phụ nữ rồi. Đàm Hi tự thấy bản thân mình đã đủ mạnh bạo, nhưng vận mệnh lại chú định để ông trời phải một người đàn ông càng mạnh bạo hơn tới xử lý cô.
Không thể chống lại, cũng không muốn chống lại.
Kết thúc nụ hôn, Lục Chinh vùi đầu trong hõm cổ cô, không ngừng hít thở hổn hển, cố gắng áp chế xao động trong cơ thể mình.
Đàm Hi thuận thế gác cằm lên đầu vai anh, chép miệng như thể vẫn chưa đã cơn thèm.
Hai người đều không nói lời nào nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương.
“A...” Đàm Hi cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng trên cơ thể người đàn ông, “Sao anh lại...” Có thể động dục bất cứ lúc nào thế? “Đừng... động!”
“Anh có chắc là còn muốn tiếp tục ôm thế này không?” Giọng điệu khiêu khích, lúm đồng tiền như hoa.
“Không cho à?” m sắc người đàn ông trầm xuống. “Anh có chắc là anh nhịn được không?”
Đàm Hi khẽ cười: “Thể anh làm đi!”
“Câm miệng.”
Ừ, thẹn quá thành giận! Hoàn thành giám định.
Ước chừng phải qua mười phút, Lục Chinh mới buông cổ ra, phản ứng của thân thể đã khôi phục lại bình thường, lái xe chạy thẳng đến Wal-mart.
“Có phải ở chung cư hết áo mưa rồi không?” Lục Chinh đi ở đằng trước đẩy xe mua sắm, đột nhiên mở miệng hỏi.
Đàm Hi ngẫm nghĩ một hồi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Đâu, chẳng phải còn nửa hộp hay sao?” “Tối qua dùng năm cái rồi.”
“...” Rồi, anh trâu.
Chọn xong kích cỡ, người đàn ông lập tức ném hẳn bốn hộp vào trong xe mua sắm khiến Đàm Hi không khỏi trừng mắt một cái.
Lục Chinh vươn cánh tay dài ra kéo cô vào trong lòng mình: “Không nhiều lắm, có thể dùng hết được.”
Thanh toán xong, hai người đi ra ngoài, đột nhiên Lục Chinh khựng lại, cất bước đi vào cửa hàng ở bên cạnh.
Đàm Hi không hiểu ra sao, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy: Cửa hàng đồ dùng tình thú!
Mẳng một câu “trong ngoài bất nhất”, sau đó cất bước đi vào theo.
Nhìn thì thấy mặt tiền của hàng này khá nhỏ, đồ vật hoa hòe hoa sói, ấy thế mà trang phục hầu gái, gel bôi trơn, dầu thơm Ấn Độ, nến cây roi da, ti tỉ tê tê cái gì cũng có.
Chủ quán là một cậu chàng trẻ măng, bề ngoài thì mặt hồng răng trắng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 626: Không nhiều lắm, vẫn dùng hết được
Chương 626: Không nhiều lắm, vẫn dùng hết được