Mẹ của Hàn Sóc tức quý bà Khương Mỹ Linh là vợ hợp pháp của Hàn Quốc Đống, tương đương với “bà chủ gia đình” ở hậu viện thời cổ đại. Không chỉ phải lo lắng cho chuyện sinh hoạt hằng ngày của chồng mà còn phải làm một “bà cả” tốt, giúp ông ta quản lý cả đàn “vợ bé“. Nguyên bản, làm vợ cả, địa vị của Khương Mỹ Linh ở Hàn gia không thấp, nhưng bù lại chỉ sinh được một cô con gái, không thể nối dõi tông đường cho Hàn gia, đây là tội lớn! Năm đó, Hàn Sóc bỏ nhà đi lên phía Bắc, đến tận thủ đô học đại học, tuy nói là để thực hiện mộng ngôi sao của bản thân nhưng trong đó cũng tồn tại suy nghĩ “nhắm mắt làm ngơ”, “có thể tránh được bao xa thì tránh“. Nếu không, tại sao rất ít khi nghe thấy cô ấy nhắc tới cha mẹ của mình chứ? “Ba cậu đã làm gì mà khiến cậu lại có vẻ mặt như này?” Đàm Hi nhướng mày. “Vẻ mặt nào cơ?” “Đau khổ.” Hàn Sóc phồng má lên, sau đó lại như quả bóng cao su bị xì hơi, rũ đầu xuống, người cũng héo xuống, “Gần đây ông ấy cứ thích làm ông mai...” “Chậc, lại giới thiệu đối tượng cho cậu à?” Hàn Sóc bĩu môi: “Hoắc Tam lần trước còn chưa đủ, ai biết ông ấy còn tìm tới loại người quái đản thế nào nữa chứ? Từ nhỏ tới giờ tớ chưa từng thấy ông ấy quan tâm gì tới tớ. À, lúc này tới tuổi rồi lại vội vàng muốn đá tớ ra ngoài? Hừ! Ông ấy cứ nằm mơ đi! Còn lâu tớ mới nghe theo ông ấy!” Nói tới câu cuối cùng thì đã chuyển sang trạng thái nghiến răng nghiến lợi. Đàm Hi không biết phải an ủi thế nào, đành giơ tay vỗ đầu vai cô bạn: “Sóc, tớ có niềm tin vào cậu! Cố lên.”...” “Đúng rồi, lần này chắc cậu ở lại đây lâu hả? Tớ thấy cậu mang theo tận ba vali đồ liền, cũng may hôm qua ra sân bay tiện thể gọi tài xế theo chứ không đúng là không mang nổi!” Đàm Hi lắc nhẹ cái ly chân dài trong tay, ánh mắt rũ xuống nhìn nước rượu màu đỏ sóng sánh, quay cuồng trong ly. Đột nhiên, nhoẻn miệng cười: “Không, tớ định về nước.” Nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng, như thể đang nói “Hôm nay trời đẹp lắm, thích hợp đi ra ngoài ngoại thành dã ngoại“. Hàn Sóc thì không thể bình tĩnh được như thế, hai tròng mắt thiếu điều rơi luôn ra ngoài: “Cậu nói là cậu định về Hoa Hạ á?” Gằn từng chữ một, xác nhận. “Ừ.” “Sao đột ngột thế?” Đàm Hi cười: “Không phải sớm một bước, cũng không phải muộn một bước, tớ cảm thấy lúc này là vừa đẹp.” Hàn Sóc nhìn cổ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Chẳng phải trước đó cậu đã nói trong vòng hai năm tới sẽ không có ý định về nước hay sao? Sao tự nhiên lại...” Khóe miệng Đàm Hi giật giật: “Nói từ tận năm kia rồi, OK?” Cũng sắp được hai năm rồi. “Không đúng... Nếu cậu muốn trở về thì đã sớm về rồi, cần gì phải ở lại nước ngoài tận 5 năm chứ?” Hàn Sóc không ngốc, ngược lại, đầu óc cô nàng nhanh nhạy hơn người khác rất nhiều, chỉ nói một câu đã chạm đúng vào manh mối. “Tất nhiên còn có nguyên nhân khác, nhưng mà bây giờ, tầng chướng ngại khó khăn nhất đã không còn nữa.” “Trở về tìm Lục Chinh hả?” “Ừ.” Hàn Sóc đột nhiên bật cười thành tiếng: “Em gái, anh còn tưởng rằng trái tim em đã nguội lạnh rồi, không ngờ em vẫn còn lưu luyến như thế đấy?” Đàm Hi ngửa đầu nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, khẽ cười: “Con cũng đã có rồi, không lưu luyến thì còn có thể thế nào nữa?” Già rồi, chẳng còn nhảy nhót nổi nữa, đành phải an phận chút thôi. Hàn Sóc nghe vậy thì nụ cười hơi cứng lại, tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản nhưng vẫn bị Đàm Hi nhìn thấy. “... Xin lỗi.” Khóe miệng Hàn Sóc giật nhẹ: “Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?” Ra vẻ thờ ơ nhưng tay cầm để ly rượu lại không tự chủ được mà siết chặt. Đàm Hi nhìn cô bạn một cái thật sâu: “Không cố ý khiến cậu nhớ tới hắn...” Nụ cười trên mặt Hàn Sóc hoàn toàn biến mất, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh.