Cậu bé con lập tức cứng đờ, lại cảm nhận được rõ ràng bàn tay đang nâng mình lên càng ổn định hơn.
Mang theo ấm áp, chất chứa sức mạnh.
Cảm giác xa lạ chưa bao giờ được trải qua này khiến cho A Lưu nhất thời không biết phải làm sao.
Lục Chinh liền bế hai đứa trẻ đi vào bên trong.
“Ba, ba muốn mời bọn con ăn cơm ạ?” Cô bé con chớp chớp đôi mắt hạnh.
“Ừ.”
“Ăn gì thế?”
“Cục cưng muốn ăn gì?”
“À... Con muốn ăn bò bít tết, salad, sandwich, còn chả cookie nữa ạ!”
“A Lưu muốn ăn gì?” Lục Chinh lại đảo mắt hỏi con trai.
“Cái gì cũng được ạ.” Đáp án cực kỳ bảo thủ.
“Không phải đâu!” Cô bé con không nhịn được phản bác, “Em trai thích ăn cay, càng cay càng thích!”
Lục Chinh nhướng mày, thế là giống Đàm Hi rồi.
Một nhà bốn người tiến vào, ngồi xuống bàn của mình.
Đồ ăn lần lượt được mang lên, không chỉ có bò bít tết, sandwich mà cô bé con nhắc tới, mà còn có mấy món ăn Trung Quốc như thịt lát nấu canh, gà cung bảo, thịt bò cay các kiểu.
Xem ra, vì để lấy lòng con trai nên Lục Chinh đã bỏ ra không ít công sức. Dù sao, ở trong nhà hàng Tây mà gọi được mấy món cay Tứ Xuyên là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Ngay cả Đàm Hi cũng không nhịn được mà nhìn anh một cái.
“Wow!” Cô bé con kinh hô thành tiếng, “Nhiều món ăn ngon quá!”
Lục Chinh cắt thịt bò bít tết cho cô bé, động tác dứt khoát và đẹp mắt, từng miếng thịt được cắt ra đều tăm tắp, chỉnh tề đặt trên đĩa, giống y như một tác phẩm nghệ thuật, sau đó đẩy tới trước mặt con gái.
“Cảm ơn ba!”
“Ngoan, cứ ăn từ từ!” Trái tim người đàn ông hóa thành nước.
Sau đó anh lại với một bát cơm cho con trai. A Lưu duỗi tay nhận lấy, môi mỏng hơi mím chặt, rồi sau đó, “Cảm ơn... ba.”
Cánh tay đang định gắp đồ ăn cho con trai của Lục Chinh hơi dừng lại giữa không trung, trái tim đột nhiên nảy lên, quay vòng, sau đó lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trên gương mặt nghiêm nghị xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng, Lục Chinh lại gắp vào bát A Lưu một miếng thịt bò, “Con trai ngoan, ăn nhiều một chút.”
Sau khi ăn xong, đồ ăn được dọn đi, bánh ngọt mà cô bé con thích nhất được đưa lên.
A Lưu không có hứng thú với đồ ngọt nên chỉ ăn trái cây.
Lúc sau, một nhà bốn người đi thẳng tới khu chơi game, Ngộ Hạ vừa nhìn thấy máy nhảy liền không đi nổi nữa, túm tay Đàm Hi: “Mommy! Mommy! Chúng ta chơi cái kia đi, có được không ạ?”
“Được thôi.” Đàm Hi gật đầu.
A Lưu đứng ở một bên nhìn hai thiếu niên thi đấu cưỡi motor, tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không thân thiện nhưng trong đáy mắt lại biểu lộ sự tò mò không có cách nào che giấu được.
Đáng tiếc, cậu nhóc còn nhỏ, tay chân cũng chưa đủ dài nên chỉ có thể đứng ở một bên nhìn mà thôi.
Đột nhiên, cả người nhẹ bẫng, Lục Chinh từ phía sau bế con trai lên, xách cậu nhóc ngồi lên motor, “Muốn chơi không?”
“Ba chơi cùng con.”
Hai cha con một trước một sau, tay lớn cầm tay nhỏ, trên màn hình bắt đầu đếm ngược ba, hai, một!
Chân ga nhấn mạnh, sau đó vọt nhanh đi, lưu loát quẹo vào, xuyên qua vùng bình nguyện.
Lục Chinh có năng lực rất mạnh về phương hướng, điều khiển góc độ vô cùng chuẩn xác, tốc độ càng lúc càng nhanh mà không hề ngã một lần nào.
Ánh mắt cậu bé con sáng ngời, sự bình thản dần bị thay thế bởi hưng phấn, lúc này mới có vài phần ngây thơ và hứng thú nên có ở tuổi của mình.
Hai thiếu niên bên cạnh đã sớm chết thẳng cẳng từ lâu rồi, đều xúm lại xem với vẻ cực kỳ hứng thú.
“Fuck! Khó thế mà cũng qua được, đúng là lão luyện mà!”
“Cẩn thận, phía trước có khúc cua vuông góc đó!”
“Má ơi! Đây là xe nhẹ như bay trong truyền thuyết ư? Có cần trâu bò như thế không?”
Một ván kết thúc, trực tiếp lập nên kỷ lục mới, nhưng đương sự lại vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ quá bình thường.
“Anh trai, dẫn em chơi một ván?” Thấy Lục Chinh định đi, một thằng nhóc lập tức nhảy ra chặn đường anh.
“Không dẫn.”
“Đừng mà... Anh chơi giỏi như thế, dẫn người cũng rất thành thạo nữa.”
“Không thạo.”
“Ờ... Chẳng phải vừa rồi anh còn dẫn thằng nhóc này chơi hay sao?” Sao giờ lại nói không thạo rồi?
Nói xong còn định duỗi tay sờ đầu A Lưu, nhưng bị cậu bé nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nên lập tức cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thu tay về.
Thầm nghĩ, khí thế của thằng nhóc này mạnh mẽ quá.
“Đây là con trai tôi.” Lục Chinh lạnh lùng đáp.
Ngụ ý, cậu có phải không hả?
“...” Hai thiếu niên ăn phải quả đắng.
Trong đáy mắt A Lưu xẹt qua vẻ đắc ý, nụ cười cũng lướt nhẹ qua mối.
“Con trai ngoan, còn muốn chơi gì nữa không?”
“Bóng rổ.”
“Cái này ba không thể chơi với con rồi.” Khung rổ của trẻ con không đủ cao.
“Xem ba chơi.”
Lục Chinh thả cậu nhóc xuống, cầm lấy một quả bóng rổ tung nhẹ nhàng trong tay, sau đó tùy tiện ném một cái, quả bóng lọt rổ.
Cả gương mặt cậu bé sáng bừng lên, tuy vẫn rụt rè không nhảy nhót tỏ vẻ sung sướng nhưng đôi mắt đen láy lại sáng lấp lánh.
Cuối cùng, Lục Chinh thắng một con gấu bông, đưa cho con trai.
Nụ cười của A Lưu lập tức thu lại, “Không cần ạ!”
“Sao thế?”
“Cái loại bông bông xù xù như này chỉ có đồ mít ướt mới thích thôi.”
“Đồ mít ướt?”
“À, Đàm Ngộ Hạ.”
“Đó là chị gái của con!” Lục Chinh bất đắc dĩ, trong tay cầm con gấu bông, nhìn khá là buồn cười.
“Nhưng chị ấy cực kỳ thích khác.” Thông báo thật nghiêm túc.
“Thật à?”
“Sau này ba sẽ biết thôi.”
Cuối cùng, con gấu bông mang về đưa cho cô bé con. Cô bé mừng tới mức hai mắt cong cong, tươi cười xán lạn, “Ba! Ba quá lợi hại!”
Trong lòng Nhị Gia cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Nói tóm lại, “tiệc nhận cha” lần này có thể coi là thành công.
Hai đứa trẻ ăn vui vẻ, chơi cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng, Lục Chinh lái xe đưa ba mẹ con trở về biệt thự.
Đàm Hi, “Em lái xe tới, anh không cần đưa về đâu.”
“Chìa khóa, ngày mai anh cho người tới lấy.”
“Không thấy phiền toái sao?” Đàm Hi bĩu môi.
“Không phiền.”
Rốt cuộc không lay chuyển được anh nên Đàm Hi đành ngoan ngoãn ngồi lên BMW.
“Ba, xe của ba thật lớn, giống y như tàu vũ trụ chiến đấu ấy!” Cô bé con lần đầu ngồi lên loại xe cao lớn như thế này nến nhất thời vô cùng ngạc nhiên.
“Cục cưng có thích không?”
“Thích! Ngầu lắm!”
A Lưu cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Mẹ và ba cho cậu nhóc cảm giác không giống nhau, mẹ tinh tế tỉ mỉ, ba hùng dũng hiên ngang.
BMW màu đen chạy nhanh như bay, chưa tới nửa giờ đã dùng trước của biệt thự.
Lục Chinh ý đồ ngủ lại nên mặt dày đi thẳng vào.
Đàm Hi hừ lạnh, thảo nào nói muốn đưa mẹ con cô về, hóa ra là có mục đích này.
“Ba? Sao ba còn chưa về nhà ạ?” Mắt hạnh của cô bé con không ngừng chớp, vô cùng quan tâm, “Trời tối lắm rồi.”
Trong mắt A Lưu cũng lộ ra vẻ khó hiểu, giống như đang nói: Sao ba cũng theo vào làm gì?
Lục Chinh khẽ họ một tiếng, khó khăn lắm mới nói được một câu, “Ba và mẹ hẳn là nên ở cùng một chỗ với nhau.”
Miệng cô bé con lập tức tròn xoe như chữ 0, “Vậy là ba muốn ở cùng bọn con phải không ạ?”
“... Có thể nói như thế.”
“Nhưng mà trong nhà không có quần áo của ba mà?”
Đàm Hi cố nhịn cười, chỉ nói: “Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
Lục Chinh không thể nào chơi trò lưu manh trước mặt con trai và con gái được nên đành phải hậm hực ra về.
Ngô Hạ, “Tạm biệt ba~”
A Lưu, “Hẹn gặp lại.”
Đàm Hi đắc ý vung tay với anh.
Lục Chinh: “...” Tức thật!
Hôm sau, Đàm Hi quay lại công ty. Cách một tuần, mọi người thấy Boss đi làm thì lại giống như được tiêm máu gà.
“Chào buổi sáng, Đàm Tổng.”
“Chào Đàm Tổng.”
“Đàm Tổng...”
Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn nghe tin liền kéo tới, báo cáo toàn bộ tình hình công việc trong một tuần qua cho Đàm Hi.
“Bên Thiên Dụ có hai lãnh đạo cấp cao dẫn đầu, nói muốn gặp cô một lần.”
Đàm Hi nhướng mày, “Hai người nào?”
“Hứa Cường và Vương Văn Phong.”
“Sớm đã đoán được rồi.” Đàm Hi nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Hai người đó đều là cổ đông của Thiên Dụ, đảm nhiệm vị trí quan trọng, trước mắt đã không thể ngồi yên nữa.” Hứa Nhất Sơn hỏi thử, “Có gặp hay không?”
“Đương nhiên phải gặp, nhưng, không phải là gặp hai người bọn họ.”
“?”
“Ngày kia, mở cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, nếu đã muốn gặp thì không bằng tất cả cùng gặp nhau đi.”
“Được, tôi sẽ nhanh chóng báo xuống.”
Lưu Diệu đưa một phần tài liệu cho Đàm Hi.
“Đơn kháng nghị?”
“Bên phía Bàn Quy gửi tới sáng qua.”
Đàm Hi nhanh chóng lật xem, nụ cười càng lúc càng trở nên lạnh lùng, “Quyền cổ phiếu thay đổi mà đám lão già đó còn dám phản đối? Thật buồn cười!”
“Tôi đã qua đó một chuyến nhưng bị đuổi ra.” Lưu Diệu nhớ tới việc bị làm khó ngày hôm qua, vẻ mặt từ từ chuyển thành màu đen.
Những người đó quả thực là một đám điều dần.
Đàm Hi, “Ai dẫn đầu?”
Ánh mắt Lưu Diệu hơi lóe lên, “... Đàm Tổng Võ.”
“Ừ... Tôi biết rồi.”
“Vậy giờ xử lý như thế nào?”
“Xem ra bắt buộc tôi phải đi một chuyến thì họ mới biết chuyện gì nên làm và chuyện không nên làm là gì.”
Lưu Diệu chợt cảm thấy sau gáy lạnh toát.
***
Tập đoàn Thiên Dụ.
“Nghe nói chưa? Hôm nay ông chủ lớn thu mua công ty của chúng ta sẽ tới đây đấy.”
“Ông chủ lớn? Cái người họ Hứa ấy à?”
“Không phải Hứa Nhất Sơn, nghe nói là phụ nữ.”
“Không phải chứ, tập đoàn Lục Thị thu mua Thiên Hồng nên cũng tiếp nhận luôn Thiên Dụ của chúng ta. Theo tôi được biết, người đứng đầu Lục thị là đàn ông mà!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1074: Bữa tiệc nhận cha (2)
Chương 1074: Bữa tiệc nhận cha (2)