“Đội trưởng Trương...”
“Có chuyện gì?”
Ngồi ở phía đối diện anh ta là Trương Như Thu.
Chỉ sau một tuần ngắn ngủi, gương mặt được chăm sóc kỹ càng của người đàn bà này đã dày thêm không ít nếp nhăn, tóc trắng phủ đầy, ánh mắt khô quắt như rơm rạ, tuyệt vọng và xám xịt, không nhìn thấy bất kỳ thần thái hy vọng nào.
Thỉnh thoảng lại tỏ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại xẹt1qua vẻ bị ai.
Từ lúc bà ta vào đây cho tới bây giờ, câu hỏi mà bà ta hỏi nhiều nhất là: Con gái tôi thế nào rồi? Nó có khỏe không?
Hoàn toàn không hề chột dạ hay sợ hãi gì, thậm chí còn không có ý né tránh.
Mỗi lần khi Trường Chính Bình cố tình nhắc tới Uông Hải Thành, bà ta đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, nhưng đau đớn tuyệt vọng còn8nhiều hơn.
“Tên khốn nạn đó không xứng đáng với Vi Vi nhà tôi!”
Biểu hiện này hoàn toàn không giống cảm xúc của một kẻ tội phạm giết người khi nghe nhắc tới nạn nhân.
Trương Chính Bình không biết bà ta quá giỏi che giấu hay hung thủ thật sự là người khác nữa.
Từ khi bị bắt tới bây giờ, đã thẩm vấn tới sáu lần, anh ta cũng so sánh khẩu cung của cả sáu2lần với nhau nhưng chẳng thu hoạch thêm được gì.
Thậm chí, Trương Chính Bình còn nghi ngờ không biết phán đoán ban đầu của mình có chính xác hay không.
Quay lại hiện tại, một vị cảnh sát trẻ tiến vào trong phòng thẩm vấn, đi tới bên cạnh Trương Chính bình, cúi người, ghé tai nói mấy câu, còn dùng tay làm dấu.
“Thật không?” Trong mắt Trương Chính Bình có ánh sáng bùng lên, sáng4quắc đến dọa người.
Vị cảnh sát trẻ kia hơi gật đầu tỏ ý khẳng định.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhau xong, Trương Chỉnh Bình cất bút đi, thu thập lại các bản ghi chép, “Tạm dừng thẩm vấn, Tiểu Lâm đi cùng tôi một chuyến, Tiểu Hà ở lại cục sắp xếp lại lời khai.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Để lại một vị cảnh sát trẻ khác ngồi sau bàn thẩm vấn, đối diện với Trương Như Thu.
“... Cảnh sát Tiểu... Hà?”
Động tác của vị cảnh sát trẻ dừng lại, ngẩng đầu lên, mặt không một chút cảm xúc nào, “Chuyện gì?”
“Có thể... cho tôi một cốc nước ấm được không?”
“Chờ!”
Rất nhanh, một cốc nước ấm nhanh chóng được đặt xuống trước mặt Trương Như Thu.
Bà ta run rẩy cầm lấy, chậm rãi nói câu cảm ơn.
Tiểu Hà liếc nhìn bà ta, không nhịn được thở dài, không biết là đang có cảm xúc gì.
Trương Như Thu tỏ vẻ không nghe thấy, cúi đầu uống nước, chất lỏng ấm áp theo cổ họng tiến vào dạ dày làm cho bà ta cảm thấy cả người cũng ấm lên.
Lại một lần nữa nói lời cảm ơn.
Tiểu Hà xua tay, cúi đầu, tiếp tục sửa sang lại lời khai.
Mười phút sau, cầm tất cả đồ vật cùng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trương Như Thu ngồi tựa lưng vào ghế, lúng túng nhìn lên trần nhà, đèn chân không mờ tối y như màu của mặt trời lúc sắp lặn.
Trương Chính Bình dẫn Lâm Chấn Cường chạy tới bệnh viện, Đàm Vi cũng có mặt.
“Cảnh sát Trương.”
“Bà Uông, tình hình hiện tại thế nào?”
“Vẫn còn đang cấp cứu, tôi cũng không rõ ràng lắm.”
“Chẳng phải nói là đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi sao?”
“Sáng nay tôi phát hiện ra tay của Hải Thành động đậy nên nhanh chóng gọi bác sĩ chủ trị tới, sau khi anh ấy được đưa vào phòng cấp cứu thì tôi lập tức gọi điện báo cho cảnh sát Tiểu Lâm. Cũng không biết tình hình bây giờ thế nào, làm phiền các anh phải tới đây một chuyến rồi, thật có lỗi...”
“Không sao.” Nói xong liền ra hiệu cho Lâm Phấn Cường ngồi xuống, “Chúng tôi cùng chờ với cô.”
Đàm Vị tỏ vẻ cảm kích.
Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Hai y tá đi ra đầu tiên, bác sĩ chủ trị vừa bước ra, tay vừa tháo khẩu trang.
Trương Chính Bình và Đàm Vi cùng đồng thời tiến lên.
“Bác sĩ Ngụy, Hải Thành sao rồi? Có phải tỉnh lại rồi không? Tôi có thể vào thăm anh ấy được không?”
“Tình hình sức khỏe của người bệnh cơ bản đã ổn định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng ba ngày tới sẽ tỉnh lại thôi, để đảm bảo thì cần phải quan sát thêm mấy ngày mới có thể chuyển về phòng bệnh bình thường được.”
Đàm Vị thở phào như trút được gánh nặng.
“Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!” Hai mắt nhanh chóng phủ đầy hơi nước, “Ông trời phù hộ...”
“Khách khí, đều là việc chúng tôi nên làm thôi.” Nói xong, dẫn theo trợ thủ rời đi.
Uông Hải Thành bị đẩy ra, Đàm Vĩ muốn đuổi theo.
Trương Chính Bình ho khẽ một tiếng, “Bà Uông, xin dừng bước.”
Đàm Vị quay đầu lại nhìn, ánh mắt khó hiểu, “Cảnh sát Trương?”
“Xin nói chuyện với cô một chút.”
Hai người đi lên sân thượng, Lâm Phấn Cường canh chừng xung quanh. “Cô có biết một người phụ nữ tên là Hồ Song Song không?” Trương Chính Bình đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Đàm Vi lập tức trắng bệch.
“Xem ra là cô biết.”
“... Tại sao lại hỏi về cô ta?”
“Trước khi xảy ra mọi chuyện, nạn nhân và cô ta đã ở bên nhau.”
Đàm Vĩ mím môi, thuận thế rũ mắt.
Trương Chính Bình nhíu mày, “Bà Uông, cô đang run, không sao chứ?”
“... Xin lỗi, tôi thất thố.”
“Có thể nói một chút về quan hệ của ba người được không?”
Đàm Vĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập đau khổ và bị thương, mang theo mấy phần sắc bén và quật cường, ngay cả người sắt đá như Trương Chính Bình cũng không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng là một người cảnh sát chuyên nghiệp và nhạy bén, anh ta không dám lơi là cảnh giác, ánh mắt dừng trên mặt Đàm Vi, quan sát kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ một sắc thái nào.
“... Hẳn là các anh cũng đã điều tra ra rồi, tại sao còn hỏi tôi làm gì?”
“Cần cho phá án.”
“Cảnh sát nhân dân luôn thích chọc vào vết sẹo của người khác như thế sao?” Ánh mắt người phụ nữ tràn ngập giận dữ, cảm xúc kích động.
“Bà Uông, mong cô hãy phối hợp.”
“... Được.” Hít sâu, cánh mũi hơi nhếch lên như đang cố nén khóc, “Tôi nói.”
Trương Chính Bình bình thản chờ đợi, vẻ mặt nghiêm nghị làm cho anh ta càng thêm uy nghiêm.
“Hổ Song Song là người tình của chồng tôi.”
Đã biết được đáp án từ trước nên người đàn ông cũng không kinh ngạc, “Làm sao có biết?”
“Cô ta từng gửi tin nhắn cho tôi.”
“Khi nào?”
“Đại khái là năm ngoái.”
“Trừ lần đó ra, hai người đã từng gặp nhau lần nào chưa?”
“Chưa từng.”
“Ý cô là, cô hoàn toàn không biết diện mạo của cô ta thế nào ư?”
Đàm Vi mím môi, “Có lẽ vẫn có thể nhận ra.”
“Ý cô là sao?”
“Cô ta từng gửi ảnh chụp chung cho tôi.” Còn ảnh chụp chung với ai thì không cần nói cũng biết.
Thủ đoạn khiêu khích của đám người tình với mấy bà vợ cũng chỉ có mấy cái đó mà thôi.
Trương Chính Bình gật đầu: “Tôi cũng hiểu tình hình đại khái rồi.”
“Cảnh sát Trương, anh đột nhiên hỏi tôi như thế, có phải cô ta có liên quan tới vụ án này không?”
“Um.”
Đàm Vị còn đang định nói tiếp thì đã bị Trương Chính Bình cắt đứt trước, “Hôm nay tới đây thôi, tôi phải về cục một chuyến, có tình hình gì thay đổi thì cô có thể liên lạc với Tiểu Lâm bất cứ lúc nào.”
“Vâng, cảm ơn cảnh sát Trương.”
“Vào đi thôi, gió trên sân thượng lớn lắm.”
Trên đường trở về, Lâm Phấn Cường lái xe, Trương Chính Bình ngồi trên ghế phụ, không nói một lời nào.
“Đội trưởng Trương?”
“... Sao thế?”
“Có phát hiện gì không ạ?”
Trương Chính Bình thở dài, “Tạm thời không có.”
“Đã qua tám ngày rồi mà còn chẳng có bước tiến nào, chỉ sợ bên trên sẽ...”
“Tất nhiên. Liên lụy tới nhân vật của công chúng, áp lực dư luận quá lớn, chỉ sợ không thể thiếu một tờ phê bình.”
Lâm Phấn Cường nhíu mày.
“Đừng nghĩ quá nhiều.” Trương Chính Bình vỗ vai anh ta, “Mau chóng phá án mới là việc cấp bách.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Hai ngày sau, Uông Hải Thành được chuyển từ phòng vô trùng về phòng bệnh bình thường.
Trương Chính Bình lại tới đó một chuyến.
Sau khi trở về liền khóa trái mình ở trong phòng, không gặp bất kỳ ai.
“Đội trưởng Trương? Đội trưởng Trương...”
“Vô dụng thôi.” Lâm Phấn Cường ngăn cản anh ta đang định gõ cửa tiếp.
Tiểu Hà thắc mắc: “Sếp làm sao thế?”
“Đội trưởng Trương đang suy nghĩ, chúng ta đừng quấy rầy nữa, đi thôi, lại đi đối chiếu lại khẩu cùng xem có phát hiện được cái gì mới hay không.”
Hai tiếng sau, Trương Chính Bình ra khỏi văn phòng.
“Đội trưởng Trương...” Lâm Phấn Cường vội vã đi tới, hai mắt sáng rực, “Có phát hiện!”
“Vào rồi nói.”
Lâm Phấn Cường đi vào, đặt hai tờ khẩu cung xuống mặt bàn.
“Theo như miêu tả của Trương Như Thu thì sau khi bà ta đánh ngất Uông Hải Thành đã kéo người lên sofa, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi. Hôm sau thấy anh ta và Đàm Vi ngủ cạnh nhau thì còn tưởng là anh ta đang ngủ nên vẫn không có ý định đánh thức. Nhưng khẩu cung của Đàm Vi lại nói, lúc cô ta nhìn thấy Uông Hải Thành thì anh ta đang nằm ở trên giường, quần áo không thay đổi, chắn cũng không đắp. Giả dụ như nếu Uống Hải Thành tự mình tỉnh lại từ trên sofa, lại uống thuốc ngủ vào theo thói quen, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi theo bản năng. Có lẽ anh ta lười thay quần áo thật nhưng sao có thể không đắp chăn được chứ.”
“Đương nhiên, mùa hè cũng có người không đắp chăn. Nhưng tôi nhớ rõ ràng, lúc chúng ta xông vào hiện trường thì điều hòa nhiệt độ để có 16 độ, Đàm Vi còn đắp cả chăn bông. Người trong lúc ngủ mơ, trong tình huống có ý thức sẽ có phản ứng với cái lạnh, ít nhất sẽ chủ động kéo chọn cho mình. Nhưng Uông Hải Thành hoàn toàn không có phản ứng cơ bản nhất này, vậy chúng ta có thể lớn mật đặt ra một giả thiết rằng, trước khi Uông Hải Thành nằm ở trên giường thì đã mất ý thức, rơi vào cơn sốc rồi hay không.”
“Kể từ đó, vấn đề liền trở thành... Là ai đã kéo Uông Hải Thành lên giường?”
Lân Phấn Cường nói liền một mạch xong liền nhìn về phía Trương Chính Bình với ánh mắt mong đợi.
Trương Chính Bình xem qua hai tờ lời khai xong liền đứng bật dậy, cười lớn rồi vỗ bả vai Lâm Phấn Cường hai cái, vẻ mặt không nén được sự hưng phấn, “Nhóc con được lắm! Phân tích không tồi! Vừa rồi tôi có tới bệnh viện nói chuyện với bà Uông, cô ta nói trong lúc ngủ mơ có cảm giác có thứ gì đó đè nặng trên đầu gối mình, giường cũng hơi nghiêng đi một chút. Xem ra, chúng ta đã cùng nghĩ tới một điểm đột phá rồi!”
“Đội trưởng Trương, phải làm gì tiếp theo nữa đây?”
“Vừa rồi tôi đã xin cấp trên một tờ lệnh để được khám xét lại hiện trường một lần nữa rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1146: Ai là hung thủ (2)
Chương 1146: Ai là hung thủ (2)