Nghiêm Phóng đã dự liệu được từ trước: “Anh không thích cái thằng nhóc Sở Kiều đó, tôi cũng không
thích, nếu đã có chung mục tiêu rồi thì sao lại không thể hợp tác đôi bên cùng có lợi?”
Đầu bên kia chưa đáp lại, nhưng cũng không tắt máy ngay. “Xi... Anh nghĩ xem sau này A Dao sẽ là của cậu ta rồi, Tống Tử Văn, anh vẫn ngồi yên được sao?” “Kế khích tướng?”
“Ha ha...” Nghiêm Phóng cười ha hả, rồi bỗng2im bặt, “Đương nhiên anh cũng có thể coi là vậy.” “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, tính ra lại là một nước cờ hay.” Không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, suy cho cùng Tống Tử Văn cũng vẫn là Tống Tử Văn, cho dù ở vào hoàn cảnh nào cũng vẫn nắm chắc tất cả như vậy.
Nghiêm Phóng cười lạnh, “Lo trước tính sau, chẳng trách cuối cùng anh lại sơ ý thành ra trắng tay.”
“Tôi không có lý5do gì để giúp cậu cả.” Hơn nữa, cái giá đổi lại chính là làm tổn thương cô.
“Giúp tôi?” Nghiêm Phóng nhướng mày, lái xe chậm lại, tiếng gió bên tại cũng không mạnh như trước nữa, “Lời này anh nói sai rồi. Không có Sở Kiêu, anh mới có khả năng quay về được với cô ấy, còn tôi, vẫn là tên ác ma khiến cô ấy chán ghét, sẽ không có bất kỳ thay đổi gì cả.”.
“Vậy sao? Nhưng bây giờ trong6mắt cô ấy, tôi đã trở thành kẻ đáng hận y như cậu rồi, hình như trò chơi này không hề thu được món hời gì cả. Không có Sở Kiều thì cô ấy cũng sẽ chán ghét tôi, vừa khéo tạo cho cậu cơ hội để xen vào đấy thôi?”
“Thị trưởng Tổng quả không hổ là thị thưởng Tống, thuyết âm mưu đặc sắc lắm!” Giọng điệu không thay đổi, nhưng trên thực tế đã giận dữ nghiến răng nghiến lợi. Con cáo5già không cắn câu, hắn biết phải làm sao? “Nghiêm Phóng.” Tống Tử Văn khẽ cười, âm sắc trầm thấp lạnh lẽo, “Muốn tính kể tôi, cậu vẫn còn non lắm.”
Nói xong, thẳng tay tắt máy.
Cho dù có thực sự muốn đối phó với Sở Kiều, Tống Tử Văn cũng sẽ có cách của riêng mình, vừa không khiến cô buồn, cũng không để người khác có khả năng chen vào.
Nghiêm Phóng chửi thề một câu, rồi đột nhiên tăng tốc, chiếc SUV đen3dần biến mất trong màn đêm mênh mang, để lại một làn khói vụt qua còn chưa tan hết.
Sở gia. “Chị cả, chị chưa ngủ à?” Sở Kiêu vừa vào trong phòng khách đã thấy Sở Bội đang ngồi trên ghế sofa, nhìn thời gian liền hơi kinh ngạc. “Chị vừa ru ngủ thằng nhóc xong, ra đây nghỉ ngơi chút.” “À. Chị cũng đừng thức muộn quá, nghỉ ngơi sớm đi...” Nói xong, cất bước định đi lên lầu.
“A Kiêu.”
“Có chuyện gì nữa ạ?”
“Đến đây, ngồi nói chuyện với chị một lát.” Sở Kiều nhướng mày, đi đến trước sofa. Sở Bội dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho anh ta, “Em ngồi đây đi.” “Sao thể, chị lại cãi nhau với anh rể rồi hả?”
“Không có.”
“Thế sao trông chị lại có vẻ nghiêm trọng thế này?” Sở Bội mỉm cười, “Lần trước, em nói là em đã có bạn gái rồi?”
“Vâng.”
Sau khi bị sở Toàn đâm chọc, Sở Kiều đã dứt khoát thẳng thắn thừa nhận, lúc đó, toàn bộ người nhà đều có mặt, bao gồm cả chị cả của anh ta.
“Bây giờ thì sao? Có còn yêu nhau nữa không?”
“Đương nhiên rồi!” Sở Kiêu lấy làm lạ liếc nhìn chị gái, “Sao bỗng nhiên chị lại nhắc đến chuyện này làm gì?” “Thằng nhóc thối tha, cái biểu cảm đó của em là sao hả?” Sở Bội chọc lên vai anh ta, “Chị gái quan tâm em trai không được hay sao?” “Được chứ được chứ! Chị cứ quan tâm thoải mái, em cảm ơn trước nhé.” Vừa nói vừa trốn, còn chắp tay giống như đùa bỡn.
“Cô gái đó họ gì?” “Nhiễm. Tên chỉ có một chữ Dao, Dao trong Dao Trì.” “Nghe cũng thần tiên nhỉ...” Sở Bội vuốt cằm. Sở Kiều nhếch miệng, khẽ nói: “Vốn dĩ cô ấy chính là tiểu tiên nữ.”
“Có vẻ như em rất thích cô ấy?” Sở Bội trêu chọc, dùng sự cười đùa che giấu đi sự trầm trọng, đáng tiếc, Sở Kiêu không phát hiện ra. “Đương nhiên là thích! Từ trước đến giờ chưa bao giờ em lại gặp được một cô gái đáng yêu đến thế, giống như những con búp bê bé bằng sứ màu trắng ba mang về từ thị trấn Cảnh Đức khi em còn bé vậy, không cần làm gì hết, chỉ để ở đó thôi cũng đủ khiến cho người khác thấy thích thú lắm rồi.”
Trong lòng Sở Bội đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện điều gì, “Sao, em còn định kết hôn với cô ấy ư?” “Em nghĩ là, nếu như cô ấy đồng ý, em sẽ lập tức chuẩn bị nhẫn cầu hôn và sổ hộ khẩu.” Sở Bội nhíu mày: “Em định làm thật sao?” “Chị.” Sở Kiều bỗng nghiêm chỉnh lại, “Em muốn sống cả đời này cùng với cô ấy.” “Em vẫn còn trẻ, chuyện hôn nhân cần phải thận trọng.”
“Em không đùa, cũng hiểu rõ bản thân mình muốn gì.”
Sở Bội nghẹn lời, nhìn sắc mặt càng lúc càng trầm xuống của anh ta, bỗng nhiên bật cười, “Nóng cái gì chứ? Chị không có ý gì khác đâu, cứ thả lỏng đi.” Sở Kiêu thở phù một cái, “Vậy thì tốt.” “Đã gặp người lớn nhà người ta chưa?”
“Còn chưa đến mức đó, ba mẹ Dao Dao không ở thủ đô.”
“Không ở thủ đô?” Sở Bội nhướng mày.
“Vâng, cô ấy là người Tân Thị.” “Thế à...” Sở Bội dường như đang suy nghĩ điều gì, “Vậy ba mẹ cô ấy làm gì?” “Chị, sao chị lại giống như đang điều tra hộ khẩu thế?” Sở Kiều khó hiểu nhìn chằm chằm chị ta. “Không... Chị chỉ thấy tò mò nên hỏi đại thôi.” “Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không em về phòng đây, mai còn phải đi làm nữa.” “Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Sở Kiêu đứng dậy đi lên tầng, cho đến khi bóng lưng biến mất sau ngã rẽ trên tầng hai, sở Bội mới sầm mặt lại đi về phía thư phòng.
“Ba, là con đây!” “Vào đi.” Sở Bội đẩy cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống, “Vừa rồi con có nói chuyện qua với A Kiêu rồi.” Đôi mắt già nua của Sở Hoài Sơn sáng bừng lên, “Thế nào rồi?” “Nó vẫn còn qua lại với cô gái đó, hơn nữa tình cảm còn rất tốt nữa.” Cô không dám nói thẳng là Sở Kiều còn chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn, nếu không núi lửa sẽ lập tức phun trào.
“Đã hỏi rõ đứa con gái đó bối cảnh gia đình thế nào không?” “Người Tân Thị, ba mẹ đều còn, sống một mình ở thủ đô, chắc là cũng không có bối cảnh gì.”
Sở Hoài Sơn nhíu chặt mày lại. Trong lòng Sở Bội vừa động, “Ba, con thấy A Kiêu rất thích cô gái đó, hay là chúng ta đừng...” “Không còn sớm nữa.” Sở Hoài Sơn cắt ngang chị ta, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“... Ba cũng vậy.”
Bên này Sở Bội về phòng, nằm lên giường, rất lâu sau vẫn chưa ngủ được. Đầu bên kia, Sở Kiêu ngủ một giấc đến khi trời sáng, thần thái sảng khoái.
“Ba mẹ, con đến cơ quan đây.”
“Vội cái gì?” Sở Hoài Sơn nói, “Ngồi xuống đây, ăn sáng đã.” Sở Kiều dừng bước, nghĩ ngợi một lát, rồi quay trở lại. Bà Sở vội vàng rót cho con trai một cốc sữa bò, bảo mẫu bưng một phần sandwich từ nhà bếp ra.
“Chín giờ mới vào làm, con đi sớm như thế làm gì?” Sở Hoài Sơn vừa ăn mì vừa tra hỏi, giống như vô ý. “Con đến để chuẩn bị tài liệu họp trước.”
“Thế thì cũng không đến mức bảy giờ đã ra khỏi nhà rồi.” “Đến sớm vẫn hơn chứ.” Lần này, Sở Hoài Sơn không phản đối.
Hai cha con yên lặng ăn sáng. Bỗng nhiên, “Con có còn nhớ con gái của bác Phương không?” “Phương Phương?” Sở Kiêu ngưng động tác nuốt lại. Sở Hoài Sơn gật đầu, “Đúng rồi.” “Khi còn học nhà trẻ ở cơ quan, con từng ngồi cùng bàn với cô ta, cho nên cũng có chút ấn tượng. Sao bỗng nhiên ba lại nhắc đến cô ta?”
“À, mấy hôm trước gọi điện thoại nói chuyện với bác Phương con, thì ra Phương Phương cũng tham gia kỳ thi quốc gia năm nay, đã vào Cục Thuế quốc gia làm rồi.”
“Cục Thuế quan quốc gia? Khu vực nào thế?”
“XX.”
“Ồ, ở gần tòa thị chính lắm.” “Thế thì càng tốt, tiện cho các con có thời gian rảnh rỗi thì gặp gỡ, rồi cùng đi ăn.” “Ăn cơm?” Sở Kiều nhíu mày, “Đã bao lâu rồi không liên lạc, có cần phải thế không?” “Sao lại không cần?” Sở Hoài Sơn sầm mặt xuống, “Quen biết thêm một người, có thêm một mối quan hệ, huống hồ đó là Phương gia, suốt ba đời đều có con cháu làm quan, sẽ rất có ích cho tiền đề của con sau này. Đừng có cố chấp nữa, đã nghe ra chưa?” Sở Kiêu khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không nói thành lời, chỉ buồn bực ậm ừ, rồi cúi đầu ăn sáng tiếp.
“Ba đã gửi số điện thoại của con cho Phương Phương rồi.” “Ba!” Sở Kiêu không thể nhịn thêm được nữa, “Trước khi ba làm gì không thể hỏi qua con một tiếng được ư?” Bầu không khí đột nhiên trở nên bế tắc.
Bộp!
Sở Hoài Sơn ném đũa, “Thái độ này của con là sao hả?!” Sở Kiêu đứng lên. “Có chuyện gì thế?” Sở Bội vừa vào bàn ăn đã thấy hai cha con trừng mắt nhìn nhau, hết sức căng thẳng, “A Kiêu, em ngồi xuống trước đi, từ từ nói chuyện.”
“Chị, em đi trước đây.” Nói xong, cầm áo khoác, sải bước rời đi.
Sở Hoài Sơn tức đến đỏ mặt tía tai, “Thằng mất dạy, nó cố tình muốn chọc tức ba!”
“Ba, ba đừng kích động...” Sở Bội xoa lưng cho ông, “Hai cha con chứ có phải kẻ địch đâu, lại không có chuyện gì to tát cả, đến mức phải như vậy không?”
“Chẳng qua ba chỉ bảo nó liên hệ với Phương Phương nhiều hơn, khách sáo với con gái nhà người ta một chút, nó có gì bất mãn cơ chứ?”
“Phương Phượng? Con gái út của bác Phương?” “Ừ.”
Trái tim Sở Bội bỗng chốc chìm xuống dưới đáy vực. Ba chị ta thế mà lại nhìn trúng Phương gia...
Sở Kiêu vừa đỗ xe xong, một bóng đen đã vào thang máy trước anh ta, “Đợi một chút...”
Cánh cửa thang máy lại được mở ra, Sở Kiêu ngây người: “Chào thị trưởng Tống.”
Người đàn ông hơi gật đầu.
Thang máy dần đi lên, trong chiếc hộp kim loại tĩnh mịch, bức vách sáng loáng phản chiếu hai thân hình cao to đứng sánh vai nhau.
Sở Kiều không dám tùy tiện lên tiếng. Tống Tử Văn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dường như đã quen yên lặng như vậy rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1252
Chương 1252