TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1263

Nhiễm Dao nhìn thứ cô đang cầm trong tay, định lên tiếng gọi Thái Dũng lại.

Nhưng đáng tiếc, đối phương lượn đi quá nhanh, không hề cho cô cơ hội nói.

Đóng cửa lại, đi vào bên trong, vẫn2còn suy nghĩ đến túi tài liệu màu xanh không nặng không nhẹ đó, rồi tiện tay mở ra... Một giây sau cô sững sờ.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, sở Bội quay về cơ quan tiếp5tục làm việc.

Giữa đường, như suy nghĩ điều gì, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sở Kiêu.

“... Chị Cả.” “Giọng em sao vậy?” Vừa nghe đã phát hiện ra ngay có điều không ổn, Sở6nội vô thức nhíu mày lại.

“Bị khàn thôi.”

“Sao lại khàn?”

Đầu bên kia trầm mặc, “... Bị cảm.”

“Giữa hè sao lại bị cảm?” Sở Bội nhíu mày, nhanh trí hỏi ngược lại.

“Cảm nắng.”

Miễn cưỡng tin tạm, dặn dò nói:5“Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không được thì về nhà, bảo dì sắc thuốc cho em, uống xong là khỏi ngay thôi.”

“Vâng.” Giọng nói ủ rũ, không mấy hăng hái. Hình như là bị bệnh3thật rồi, Sở Bội không khỏi lo lắng, “Nếu thế thì để chị bảo A Toàn mang thuốc hạ sốt và thuốc cảm đến chung cư cho em, nhân tiện...

“Không cần.” Sở Kiều cắt ngang lời chị ta, thái độ cường ngạnh đến mức khiến người ta nghi ngờ. Sở Bội thấy lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ, Nhiễm Dao đã chạy đi tố chuyện với Sở Kiêu rồi sao? Bỗng nhiên, lại không dám chắc chắn. “Chị, không có việc gì thì em tắt máy đây.” “Đợi đã...”

“Da?”

“Ba mẹ bảo em thứ bảy này về nhà ăn cơm.” Giọng hơi ngưng lại, “Còn nữa, nhớ đưa cả bạn gái về. Nói ra thì hai em qua lại với nhau cũng hơn nửa năm rồi, con dâu sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng, em... Alo? A Kiều?!”

Thế mà tắt máy luôn rồi sao?

Trái tim Sở Bội thoáng chốc như chìm sâu xuống đáy vực. Đầu bên kia, Sở Kiêu cầm chặt điện thoại, toàn thân run rẩy.

Bạn gái... Không còn nữa rồi...

Không còn gì nữa rồi... Thậm chí anh ta còn không dám chủ động gọi điện cho Nhiễm Dao, sợ phải nghe thấy hai chữ “chia tay” từ cô.

Cho nên, chỉ có thể giả điếc, tự lừa mình lừa người, cố gắng mượn cớ đó để che giấu.

Sở Kiều chưa bao giờ biết rằng, hóa ra bản thân mình lại yếu đuối đến thế.

“Tiểu Sở à...” Từ xa truyền đến giọng của đồng nghiệp, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, dường như con người yếu đuối một giây trước đó chưa từng xuất hiện trên mặt anh ta, tao nhã lễ độ, phấn chấn mạnh mẽ.

“Trưởng khoa.” “Đứng đây làm gì vậy? Không cần phải khách sáo thể đâu, ngồi ngồi ngồi...” “Cảm ơn trưởng khoa.”

“Tính ra, cậu vào Cục Quy hoạch chúng ta cũng được nửa năm rồi, làm việc tích cực, tư tưởng tiên tiến, năng lực làm việc cũng xuất sắc, cấp trên thông qua họp mặt bàn bạc, đã nhất trí quyết định điều động cậu đến khoa xét duyệt hành chính, gia nhập vào kế hoạch bồi dưỡng cán bộ trù bị.”

Sở Kiều lập tức ngẩn người.

Bây giờ biên chế của anh ta là ở văn phòng cục quy hoạch, chủ yếu phụ trách sắp xếp hồ sơ tài liệu, biên bản các cuộc họp quan trọng, thỉnh thoảng sẽ thay mặt cấp trên viết một số bài phát biểu tại hội nghị. Hoàn toàn chỉ làm những chuyện vặt vãnh, không hề có thực quyến.

Không hề khác biệt gì với những đám “ất d”, làm việc lâu trong môi trường đó, rất dễ khiến lòng cầu tiến bị mài mòn đi, dăm ba năm sau, khó tránh khỏi sẽ bị động hóa.

Con dao dù có sắc bén đến đâu, nhưng nếu chỉ được gác một xó, không ai hỏi han đến, thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một thanh sắt vụn.

Đó cũng là lý do vì sao Sở Kiêu cấp bách hy vọng được “chuyển mình” như vậy, thứ anh ta đang thiếu chẳng qua chỉ là một cơ hội mà thôi.

Tuy được điều động từ văn phòng đến khoa xét duyệt hành chính, thuộc về điều động đồng cấp, nhưng rõ ràng là có quyền lực lớn hơn hẳn, yêu cầu đối với cá nhân cũng lớn hơn, đương nhiên sẽ còn ẩn chứa nhiều cơ hội hơn thế.

Huống hồ, còn có cả kế hoạch bồi dưỡng cán bộ trù bị... Nếu như là trước ngày hôm qua thì Sở Kiêu sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng hôm nay, dường như thăng chức đã trở nên nhạt nhẽo không có vị gì.

Nhưng anh ta vẫn vô cùng lễ phép cảm ơn trưởng khoa, và tiễn ông ta ra tận cửa, kiên nhẫn lắng nghe hết màn dạy bảo và dặn dò của đối phương.

“... Cậu vẫn còn trẻ, có quý nhân dìu dắt, tiền đồ đương nhiên là rộng mở thênh thang rồi. Hãy nhớ lấy, chớ kiêu căng chớ nóng vội, cứ kiên định đi từng bước vững chắc một.” “Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

Sau khi Sở Bội tan ca, vừa bước vào cửa, đã bị Sở Hoài Sơn gọi vào thư phòng.

“Hôm nay nói chuyện thế nào?” Sở Bội mím môi, “Không được vui vẻ cho lắm.”

Gương mặt già nua của Sở Hoài Sơn trầm xuống, “Nói thử xem, rốt cuộc là không vui thế nào?”

“... Đại khái là như vậy, không đòi tiền, cũng không yêu cầu gì khác, chỉ nói A Kiêu đích thân đến tìm cô ta nói chuyện.”

“Đúng là một cô gái thông minh, đáng tiếc...” Sở Hoài Sơn lắc đầu, xuất thân kém thì đã định trước không thể trở thành con dâu của Sở gia được.

Sở Bội nhíu mày, muốn nói nhưng rồi lại thôi. “Có gì thì con nói thẳng ra đi.”

“Ba, con cứ cảm thấy cái cô Nhiễm Dao đó không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Mới đầu, con cũng tưởng cô ta chỉ là một nhà thiết kế thời trang xinh đẹp mà thôi, nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại, con lại cảm thấy không chỉ dừng lại như vậy.”

“Con muốn nói gì?” “Con phát hiện ra cách nói chuyện và khí chất của Nhiễm Dao đều không giống như con gái của một gia đình bình thường.” “Ồ?” Sở Hoài Sơn nhướng mày. Ông ta đã từng gặp Nhiễm Dao một lần, ấn tượng rất mờ nhạt, chỉ nhớ ở bên cạnh Sở Kiêu, nhắm mắt theo đuôi, không uống rượu, cũng không nói nhiều, đó là kiểu con gái ngoan ngoãn điển hình của những gia đình bình thường.

Ngoài ra, không còn gì khác nữa.

Sở Bội: “Con đã cho người điều tra, sẽ có kết quả sớm thôi.” Sở Hoài Sơn gật đầu: “Như vậy cũng được.” “Hy vọng không phải là chúng ta quá võ đoán...” Sở Bội thầm thì. Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Dũng gõ cửa văn phòng Tổng Tử Văn. “Đã làm theo lời dặn của anh đưa tập tài liệu đó cho cô Nhiễm rồi.”

“Vậy Nghiêm Phóng...” Tống Tử Văn không ngẩng đầu lên, dịu giọng nói: “Tạm thời cứ mặc kệ hắn đi. Châu chấu sau thu, không nhảy thêm được bao lâu nữa đâu.” Thái Dũng muốn nói, Nghiêm Phóng yên tĩnh hơn rồi, nhưng còn Nghiêm gia vẫn như hổ rình mồi.

Nhưng rốt cuộc chỉ nghĩ trong lòng, chứ không dám nói thẳng ra thành lời. Ngoài việc bản thân cũng có năng lực phán đoán nhất định về cục diện chính trị ra thì cũng là sự tín nhiệm đối với Tống Tử Văn, phải biết rằng, vị này chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc cả.

“Vậy... tôi ra ngoài trước đây.”

Thái Dũng xoay người rời đi, bỗng nhiên...

“Cô ấy, vẫn ổn chứ?” Bước chân khựng lại, Thái Dũng xoay người lại, gật đầu với Tổng Tử Văn, “Hôm qua, khi tôi gặp cô ấy, trạng thái tinh thần vẫn khá ổn.”

Người đàn ông như thể thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay, ra hiệu cho anh ta tự nhiên.

Thái Dũng ra khỏi văn phòng, không quên đóng cửa lại. Nếu đã quan tâm như vậy thì tại sao phải để anh ta làm người trung gian chứ? Tự mình đến đó, có phải tốt hơn không?

Tâm tư của cấp trên, đúng là không đoán nổi.

Tống Tử Văn đoán Nhiễm Dao sẽ liên hệ với anh, nhưng không ngờ cô lại dùng phương thức đó. Cô gần như hớt hải chạy đến văn phòng, bởi vì đang lúc nghỉ trưa. Cách qua bàn làm việc, anh ngồi phía sau, còn cô đứng phía trước, trực tiếp ném tập tài liệu màu lam ra.

“Anh có ý gì?” Nhiễm Dao hung hăng hỏi.

Vẫn khiến tâm tình anh chấn động không ngớt. Tống Tử Văn nhìn đảo qua, rồi lại nhìn lên gương mặt cô, “Em đã xem chưa?”

“Tôi hỏi anh, anh có ý gì?” Con ngươi đen sâu thẳm, dường như muốn nhìn thấu người khác.

“Ngày hôm đó.” Anh hơi ngưng lại, “Là cái bẫy do Nghiêm Phóng giăng ra. Những thứ em nhìn thấy nghe thấy, đều không phải là thật. Bản báo cáo điều tra này đã ghi lại chi tiết toàn bộ quá trình Nghiêm Phóng đã liên hệ với Phương gia, thông qua phương thức miếng mồi lợi ích từ việc liên hôn để khiến cho Sở gia ép Sở Kiêu, bao gồm địa điểm gặp mặt, nội dung cuộc trò chuyện, còn cả chi tiết đoạn hội thoại...”

“Tại sao lại đưa cho tôi thứ này?” Nhiễm Dao cắt ngang. Nội dung tập tài liệu đương nhiên cô đọc hiểu được, không cần Tống Tử Văn phải giải thích lại một lượt từ đầu đến cuối.

Thứ cô tò mò là nguyên nhân. Người đàn ông trầm mặc, một lúc lâu sau mới trả lời: “Anh chỉ muốn em hiểu được chân tướng.”

“Vậy sao?” Nhiễm Dao nhếch môi.

“Đúng vậy.” Tống Tử Văn gật đầu, ánh mắt kiên định. “Nếu đã như vậy thì chân tướng khi xưa về anh và người phụ nữ đó, có phải cũng định đồng thời nói cho em biết không?”

Người đàn ông toàn thân chấn động, “Em...”

“Anh muốn hỏi tại sao em lại biết đúng không?” Nhiễm Dao cong môi lên, ánh mắt nhìn tập tài liệu kia, “Cách thức tương tự, trong đó cũng có sự tham dự của Nghiêm Phóng, anh dùng tập tài liệu này để rửa oan cho Sở Kiều, em chỉ cần hơi liên tưởng một chút là nghĩ ra được, anh làm tổn thương em có lẽ cũng có ẩn tình gì khác. Logic tự nhiên hợp lý thôi, không phải vậy sao?

Ánh mắt Tống Tử Văn phức tạp, nhưng trong huyết dịch lại đang hưng phấn nhảy nhót...

Cũng có lẽ, sau khi biết chuyện, cô ấy sẽ tha thứ thì sao? Nhưng rất nhanh sau đó, hiện thực đã giáng cho Tổng Tử Văn một cái tát chói tai...

Nhiễm Dao khẽ cười, cánh môi nhếch lên châm chọc, “Đồng thời với việc rửa oan cho Sở Kiều, anh cũng không quên minh oan cho bản thân mình, chẳng phải vậy sao, thị trưởng Tổng?”

Ngọn lửa vừa mới ngoi lên trong lòng người đàn ông bỗng tắt phụt.

Như rớt vào hầm băng.

Bộp bộp bộp... Nhưng Nhiễm Dao lại bắt đầu vỗ tay: “Chúc mừng anh nha, anh đạt được mục đích rồi. Bây giờ có phải là anh nên nói thử xem, lúc trước anh “có miệng nhưng khó nói” thế nào không? Tôi đang rửa tai lắng nghe đây.” Đôi mắt lộ vẻ trêu tức, ung dung bình thản, giống như đang xem một câu chuyện nực cười.

Câu chuyện vô cùng nực cười! Ánh sáng trong mắt Tổng Tử Văn từ từ mất đi, trở nên sâu thẳm đen tối, dần hình thành nên hai lốc xoáy thần bí, giống như muốn hút theo cả người vào.

Nhiễm Dao mím môi, nhìn đối mặt với anh, cưỡng ép bản thân mình không tránh né, đôi vai thon gầy gò dường như ẩn chứa cả sức mạnh ngoan cường.

Và ngọn nguồn của luồng sức mạnh này chính là...

Phẫn nộ!

Đọc truyện chữ Full