Tống Tử Văn cầm lấy tay cô, kéo áp lên má mình, nhẹ nhàng cọ xát.
Hai mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có lông mi thoáng rung động.
“Dao Dao, anh rất vui.” “Vui cái gì chứ?” Nhiễm Dao không rụt tay về, tùy ý để anh cầm lấy, cảm nhận độ ấm truyền từ lòng bàn tay của Tống Tử Văn sang tay mình. “Em2bằng lòng đi dự tiệc với anh.” “Trên thiệp mời người ta gửi cũng có tên của em, chẳng lẽ không nên đi sao?” Nhiễm Dao khẽ cười. “Ừ, sau này đều sẽ có.” Người phụ nữ đột nhiên trầm mặc. Tổng Tử Văn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi đồng tử đen láy nổi lên ánh sáng mê ly, ngẩn ngơ nhìn5cô.
Sau một lúc lâu, nhếch miệng cười.
Nhiễm Dao cũng cười theo, “Say rồi đúng không?”
Anh nói không.
“Sau này đừng uống nhiều như thế nữa, anh phải học thư ký Thái ấy, có thể không uống liền không uống, thật sự không tránh được thì mới nhấp môi một chút, đừng ngốc đến mức ai mời cũng không từ chối.”
“Chỉ có hôm nay thôi.”
“Sao?”
Tống Tử6Văn: “Bởi vì người bọn họ mời là bà Tống, đương nhiên phải cho họ mặt mũi rồi.”
Nhiễm Dao tắt máy, rút chìa khóa ra, “Đi thôi.”
Người đàn ông không nhúc nhích. Cô cũng cứ thế lẳng lặng nhìn anh. Cuối cùng, Tống Tử Văn chấp nhận thua trận, ngoan ngoãn xuống xe. Hai chân chạm đất, muốn đứng thẳng nhưng cả người lại5loạng choạng, lảo đảo lui về sau nửa bước, Nhiễm Dao đỡ được đúng lúc: “Cẩn thận một chút.” Tống Tử Văn thuận thể nghiêng đầu dựa vào vai cô, hít ngửi một cách mờ ám, y như một gã lưu manh. Mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi, bất kỳ ai cũng không thể chống cự lại được sự hấp dẫn3này, Tống Tử Văn là đàn ông, bản thân anh cũng không ngoại lệ.
Hôn trộm một cái rồi lại một cái. Chờ đến khi Nhiễm Dao đỡ anh vào được thang máy thì cổ bên phải đã ẩm ướt rồi.
“Còn bảo không say...” Cô ngửa ra sau, lúc Tống Tử Văn tỉnh táo đâu có dính người như thế này chứ? Tống Tử Văn chỉ cười không nói, lại tiếp tục hôn.
May là không còn ai đi thang máy nữa cả. Nhiễm Dao mở cửa, ngồi xổm xuống. Tống Tử Văn kinh ngạc, ngẩn ngơ, hầu hết hơi động, “Em... làm gì thế?”
“Đổi giày. Nhấc chân lên.” Cô túm lấy chân trái của anh, đầu cúi xuống để lộ ra phía sau cổ trắng như tuyết.
“Để... để anh tự làm.” Giọng người đàn ông khàn khàn, Động tác của Nhiễm Dao dừng lại, đứng lên, “Được.”
Cô tự thay dép lê cho mình rồi đi vào phòng khách.
Tống Tử Văn đứng nguyên tại chỗ, có phần đần độn. Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng thay dép lê rồi đuổi theo cô. Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, Nhiễm Dao ngồi trên đùi anh.
“Dao Dao... Anh không say đâu... Anh nói... nói thật đó.” Cô khẽ vâng. Tống Tử Văn lại không định từ bỏ như thế, “Em còn chưa nói, sau này có bằng lòng tiếp tục đi tham dự những bữa tiệc như hôm nay với anh nữa không.”
“Đã khuya rồi.”
“Tại sao cứ phải lảng tránh thế?” Nhiễm Dao nhìn anh: “Em không muốn trả lời.”
Trường hợp như hôm nay, có thể đi cùng cánh đàn ông đều là vợ hợp pháp cả. Anh còn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn kết hôn, nhất định cứ muốn có cho mình câu trả lời. Tống Tử Văn trước kia chưa bao giờ cưỡng cầu, cũng chưa bao giờ bướng bỉnh như thế này.
Thế mà giờ dường như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. “Dao Dao, một ngày nào đó, em sẽ đồng ý.” Giây tiếp theo liền hôn môi cô, đè người trong lòng xuống sofa.
Hôm sau, khi Nhiễm Dao tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ ở trên giường, trên người mặc áo ngủ, thoải mái và sạch sẽ.
Nghĩ có lẽ sau khi làm xong, anh đã giúp cô tắm rửa rồi.
Đúng 9 giờ, tới văn phòng. Một ngày bận rộn trôi qua nhanh như chớp mắt. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, chưa đến 6 giờ mà trời đã tối mờ mịt. Nhiễm Dao là người về cuối cùng, tắt điện và đóng cửa sổ xong, khóa cửa rồi xuống thang máy ra về.
Tới dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc nhưng bên trong lại không thấy người. Đứng chờ khoảng hai phút mới thấy Tống Tử Văn đi về từ phía đối diện, trong tay còn xách theo hai túi đồ ăn.
Tuy rằng đã được phục chức, không còn nhàn nhã như trước, nhưng chỉ cần rảnh rỗi là anh đều sẽ tự nấu cơm ở nhà. “Mua gì thế?” Nhiễm Dao thắt chặt đai an toàn. Tống Tử Văn để hai túi đồ ăn ra băng ghế sau: “Cá, cà rốt, bắp cải, đậu hũ, cà tím.” Về đến nhà đã là gần sáu rưỡi, Nhiễm Dao mở máy sưởi, treo áo khoác và khăn quàng cổ của hai người lên giá treo.
Tống Tử Văn xắn tay áo đi vào bếp, rất nhanh, từ trong đã truyền ra tiếng thái rau.
Nhiễm Dao vo gạo, cho vào nồi cơm điện là hoàn thành nhiệm vụ. Đúng bảy giờ, một rau, một thịt, một canh được bày ra bàn. Ăn xong, Nhiễm Dao rửa bát, Tống Tử Văn giúp lau khô rồi xếp vào trong chạn. Hết thảy đều chỉnh tề, ngăn nắp, giống như một đôi vợ chồng lâu năm... đi làm, về nhà, nấu cơm, rửa bát.
Thu dọn xong, hai người ngồi xuống sofa, Tống Tử Văn xem tivi, Nhiễm Dạo gối đầu lên đùi người đàn ông nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại dùng phần mềm đơn giản để sửa một chút bản vẽ của mình. Nhiễm Dao phát hiện ra, cô thích cuộc sống đầy quy củ này.
Ngày mai là thứ bảy, cả hai đều được nghỉ.
Thế nên, tối nay có thể ra sức lăn lộn.
Tống Tử Văn tắm xong thì Nhiễm Dao cũng vừa kết thúc video nói chuyện với ba mẹ mình. Anh nhào lên, đè lên người cô nhưng không đến mức đè chặt lắm.
Nụ hôn thuận thế rơi xuống sau tai rồi cứ thể đi xuống...
Tay Nhiễm Dao run lên, cạch... Điện thoại rơi xuống sàn nhà bằng gỗ.
“A... Anh nhẹ chút...”
“Không nhẹ được.”
Bên kia điện thoại, ông bà Nhiễm đều kinh hãi đưa mắt nhìn nhau.
Nhẹ chút?
Không nhẹ được? Rõ ràng là âm thanh của con gái bảo bối nhà mình và một gã đàn ông nào đó. Sau đó, một màn càng làm người ta đỏ mặt tía tai ập tới, đó là những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng van vỉ xin tha rất nhỏ như có như không.
Bà Nhiễm vội vàng ngắt cuộc gọi, vỗ ngực, trấn an trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Mặt già không tự chủ được mà đỏ lên, chuyện này... ông Nhiễm thì đã sớm siết chặt nắm tay, mắt đỏ ửng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thằng kia là ai? Tôi muốn lột da chó của nó!” “Ông Nhiễm... ông đứng lại! Nửa đêm nửa hôm còn đòi đi đâu hả? Quay về...”
“Tránh ra! Bà đừng cản tôi!” Hốc mắt Nhiễm Chính Bản đã đỏ rực lên rồi.
Con gái bảo bối ông nâng niu trong lòng bàn tay quá nửa đời người lại bị một thằng khốn nào đó bắt nạt! Quả thực buồn cười.
Đó là bảo bối của ông, là tim gan của ông!
“Gọi cảnh vệ, lập tức gọi điện thoại! Tôi phải tới thủ đô ngay lập tức!” “Ông Nhiễm, ông bình tĩnh một chút nào!” “Bà bảo tôi phải bình tĩnh thế nào đây? Con mẹ nó, giờ tôi muốn giết người...”
Bí thư Nhiễm từ trước tới nay luôn được khen là nho nhã cũng có ngày phải chửi tục, đèn ở các nhà hàng xóm cùng cơ quan liên tục sáng lên, một đám người nô nức thò đầu ra ngoài cửa sổ hóng chuyện vui.
Trong đó không thiếu bạn bè của ông, còn tưởng hai vợ chồng cãi vã gì nên không nhịn được khoác quần áo đi xuống lầu khuyên nhủ.
Bà Nhiễm bực bội véo eo ông một cái: “Ông tỉnh táo lại cho tôi! Tất cả mọi người đều đang nhìn kia kìa. Ông nổi điên không quan trọng, nhưng hủy đi thanh danh của Dao Dao rồi thì xem tôi xử trí ông thể nào!”
Lúc này Nhiễm Chính Bản mới tỉnh táo lại, lập tức thu lại cơn nóng giận, để mặc cho vợ kéo về nhà.
Từ xa nhìn lại, ừm... giống y như một con chó con ủ rũ.
Đóng cửa lại rồi, bà Nhiễm lập tức nhéo lỗ tai chồng kéo vào phòng khách: “Nhiễm Chính Bân, ông có phải đồ ngốc không thể hả? Nửa đêm ồn ào sinh sự cái gì? Sợ cả thế giới này đều không biết Dao Dao nhà mình bị ức hiếp đúng không?”
“Nhưng mà tôi sốt ruột!” Trong đôi mắt già nua suýt chút nữa chảy cả nước mắt ra. Bà Nhiễm thấy ông như thế thì cũng lập tức mềm lòng. “Tôi biết, ông lo lắng cho con mình, tôi thì không lo chắc? Đó là con gái do tôi sinh ra cơ mà...” Nói xong liền bật khóc.
Nhiễm Chính Bân lập tức luống cuống tay chân. “Thanh Thanh à...”Ông gọi tên mụ của vợ, “Bà đừng khóc nữa, tôi còn đang chờ bà quyết định đây này!” Bà Nhiễm quyết đoán lau khô nước mắt, nghiến răng, “Ngày mai, ngay sáng ngày mai chúng ta sẽ tới thủ đô, tôi muốn xem xem là thằng nhãi khốn kiếp nào dụ dỗ con gái của tôi!”
Đêm nay là một đêm không ngủ. Trời còn chưa sáng, ông bà Nhiễm đã lập tức lên đường.
Đúng tám giờ, xe dừng trước cửa chung cư của Nhiễm Dao, hai người xuống xe, dặn dò đồng chí cảnh vệ mấy câu rồi đi thang máy lên lầu.
Căn hộ này của Nhiễm Dao vốn dĩ là thuê lại, sau đó đến kỳ thanh toán hợp đồng, chủ nhà định bán luôn, thể là Nhiễm Dao liền mua lại, sau khi sửa chữa liền vô cùng ngoan ngoãn gửi về cho gia đình một chùm chìa khóa dự phòng với lời nhắn: Hoan nghênh ba mẹ tới thăm con thường xuyên!
Mấy năm trước, bà Nhiễm vô cùng chăm chỉ qua lại, mỗi lần tới đều ở tận mười ngày nửa tháng, tuy Nhiễm Chính Bân không nói gì nhưng Nhiễm Dao không muốn ba mình phải “phòng không gối chiếc” nên đã bảo bà Nhiễm trở về, không cần tới thường xuyên như thế, nói một cách tốt đẹp thì là cô muốn tự lập. Về sau, bà Nhiễm liền tới ít hẳn, nhớ con gái thì có thể video tán gẫu cũng rất tiện.
Có điều, trong tay bà vẫn còn cầm chìa khóa dự phòng. Chưa bao giờ nghĩ rằng tới hôm nay nó lại có tác dụng như thế.
“Ngẩn người gì chứ? Ông mau mở đi?” Bà Nhiễm thúc giục.
Nhiễm Chính Bân lùi về sau nửa bước, đưa lại chìa khóa cho bà: “Này, hay là bà mở đi...” Ông sợ mình sẽ nhìn thấy hình ảnh nào đó mà mình không chịu đựng nổi, huyết áp vọt lên rồi ngất luôn thì chết.
Bà Nhiễm hận rèn sắt không thành thép, lườm ông một cái, “Để tôi!”
Cửa mở ra, lọt vào tầm mắt là phòng khách sạch sẽ, hai người liếc nhìn nhau rồi tiến vào. Đi qua hành lang, tiến vào phòng khách, nhìn quần áo rơi rụng trên sofa cực kỳ cay mắt. Có áo ngủ màu xám bạc của đàn ông, cũng có váy ngủ bằng lụa của phụ nữ là màu hồng nhạt mà Dao Dao yêu thích nhất...
Bà Nhiễm cắn chặt răng, trong lòng rõ ràng tức giận đến xuất huyết nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Nhiễm Chính Bân thì đã bắt đầu lục tìm thuốc hạ huyết áp trong túi áo rồi, con gái bảo bối của ông...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Dâu Cực Phẩm - Đàm Hi
Chương 1281
Chương 1281