TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 2: Nguyên lai ngươi là tiểu nữ nhân

"Trời ạ, thế có chết người không chứ!"

" Nghe huynh đài vừa rồi ngâm câu thơ hay tuyệt đó, biết huynh là người hòai bão trí lớn", vị tuyệt sắc tiểu tử không cười nữa, nét mặt trầm ngâm nhìn mặt hồ nói: "Theo như lời huynh đài nói, Giang Nam sản sinh ra rất nhiều tài tử giai nhân, nhiều văn nhân mặc khách, danh tiếng vang lừng thiên hạ, cái này là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm."

"Ah?", thời đại này mà cũng có người nghĩ được thế à, Lâm Vãn Vinh nhất thời cảm thấy rất hứng thú: "Này vị nhân ... ah, nhân huynh chẳng biết nói vậy là ý gì?"

Hắn nhất thời lỡ mồm, thiếu chút nữa thì cả hai từ "nhân yêu" cũng nói ra, mặc dù chưa chắc gã tuyệt sắc công tử đã hiểu ý tứ của hắn, nhưng lại bắt hắn giải thích ý nghĩa hai từ này, thì không phải là đã tự mình làm khó mình sao?

Vị tuyệt sắc công tử gật đầu nói: "Đại Hoa quốc ta từ khi thái tổ hoàng đế khai quốc đến nay, đều có tập quán trọng văn khinh vũ, đặc biệt ở Giang Nam này, tài tử nữ sĩ, đều lấy văn tài phong lưu làm niềm kiêu hãnh, vào lúc thái bình thịnh trị, điều này không sao, nhưng khi quốc nạn lâm đầu, phương bắc kẻ địch mạnh đang xâm lấn, nhưng bọn họ lại vẫn như cũ chỉ lo cho bản thân, không biết họ để quốc gia đi đâu mất rồi? Ài, quốc gia... quốc gia, có nước mới có nhà, nếu ai ai cũng như bọn họ " Noãn phong huân đích du nhân túy, trực bả Hàng châu tác Biện châu" nếu thế, Đại Hoa quốc ta còn hy vọng gì nữa đây?", nhân yêu công tử càng nói càng lộ vẻ tức giận, trên mặt nộ hỏa bừng bừng.

Lâm Vãn Vinh đã đi vào thế giới này được hơn một tháng, sớm đã biết thời đại này gọi là Đại Hoa triều, hoàng đế họ Triệu, kinh đô tại Thuận Thiên.

Nghe nói hiện giờ biên giới phía bắc, ngoại tộc xâm lấn, quân đội Đại Hoa liên tục thua trận mất thành mất đất, may mắn là Hồ nhân quân đội tuy rất mạnh, nhưng lại không nghĩ là quân phòng thủ tại biên giới của Đại Hoa lại thua nhanh như vậy, nên lương thảo chuẩn bị không đầy đủ, lại sắp đến mùa đông, nên chúng tạm thời dừng tiến công, rút về thảo nguyên, đồng thời bổ xung quân đội, chuẩn bị chiến tranh, đợi sang năm tiến quân đánh sâu vào trung nguyên.

Từ Tống triều đến nay, Biện Châu là kinh đô của Đại Tống, khi đó Đại Tống bất lực, sau khi ngoại địch xâm lấn, uy hiếp an tòan của Biện Châu, triều đình Đại Tống bất lực dời đô về phương nam, Biện châu khi ấy gọi là cố đô, đến khi Đại Hoa triều tiên tổ lập quốc, đánh đuổi hồ nhân, lập nên Đại Hoa triều, nhưng chuyện về cố đô Biện Châu, không ai quên được. Thế nên khi Lâm Vãn Vinh đọc lên " trực bả Hàng Châu tác Biện Châu", tuyệt sắc công tử đã hiểu ngay thâm ý trong đó ( chú thích: quyển sách này nói về một thế giới song song, Đại Tống ở đây không có nghĩa là Đại Tống - Triệu Khuôn Dẫn trong lịch sử, chỉ là trùng tên mà thôi)

Lâm Vãn Vinh với thế giới này mặc dù có những điểm còn chưa hòa nhập hòan toàn, nhưng hắn biết đã đi vào thế giới này, thì phải thực sự để bản thân hòa nhập vào xã hội, vô luận thế nào, thì đây vẫn chính là đồng bào của ta, tuyệt không thể để cho ngọai tộc khi dễ được.

"Một quốc gia muốn thực sự cường thịnh, thì cả văn và võ đều cần duy trì, thiếu một trong hai cái trên đều không được. Cứ như thế ca hát coi bề ngoài rất thanh bình, thì cũng không nhiều điểm tốt", vị tuyệt sắc công tử rốt cục tổng kết một câu, trên mặt lộ rõ yêu nước yêu dân hình dáng.

Mới đầu tưởng là gã nhân yêu này suốt ngày chỉ lo chăm chút cho bộ dáng tuấn tú của hắn, không hề nghĩ là hắn cũng có hòa bão trong lòng. Nhận thức của Lâm Vãn Vinh với tiểu tử này nhât thời thay đổi không nhỏ.

Chỉ có điều đối với Lâm Vãn Vinh bây giờ, thì phú quốc cường dân tạm thời cũng không phải trách nhiệm của hắn, cho nên hắn cũng không thể hiện ra bao nhiêu hứng thú.

Nét mặt vị tuyệt sắc công tử khi nói đến đám tài tử thực sự bất mãn, hắn nói những câu đó cũng có đạo lý riêng, nhưng với kinh nghiệm nghề nghiệp mách bảo hắn rằng, không thể chỉ nhìn mặt ngoài giản đơn như vậy, nên Lâm Vãn Vinh không thể hoàn toàn tán đồng với ý tứ của vị tuyệt sắc công tử đó..

Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng, nhưng không mua việc vào mình, cũng không nhìn vị tuyệt sắc công tử, mà chỉ nhìn ra mặt hồ phía trước, không nói năng gì.

Tuyệt sắc công tử thấy vẻ mặt của Lâm Vãn Vinh, nghĩ hắn cũng là sĩ tử, nhướng mày nói: " Huynh đài phải chăng đã có công danh trên người?"

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, nói: "Chưa từng có công danh gì cả". Trời ạ, nhìn ta có giống một kẻ đọc sách không, đại gia ta cũng sẽ học, bất quá mắt ngươi quá kém à, có thấy bên ngòai tay áo, các ngón tay lộ ra ngoài kia có giống như bàn tay của những tú tài cả ngày chỉ cầm bút đọc sách không?

Vị tuyệt sắc công tử lại nói: "Huynh đã từng tham gia kỳ thi hương chưa?"

Lâm Vãn Vinh tiếp tục lắc đầu nói: "Ta ngay cả kỳ thi khảo thí đầu tiên, cũng không hề biết sẽ mở lúc nào nữa."

Tuyệt sắc công tử kỳ quái nói: " Như vậy mà nói, huynh đài còn không phải là một kẻ ....", hắn mới nói được một nửa, đã ý thức mình lỡ mồm, nhanh chóng dừng lại, không nói tiếp mấy từ đằng sau.

Lâm Vãn Vinh hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng rất bực, gã nhân yêu đáng chết kia, nhìn cái quái gì, lão tử vốn không muốn là kẻ đọc sách, nhưng cũng có thế đọc ra đựoc một câu thơ tuyệt cú, đường đường là kẻ tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh, nói theo ngôn ngữ bình thường, thì cũng là quốc tử giám môn sinh, quay về cái năm này, nói không chừng có thể đến Quốc tử giám dâng hương gì đó, ngươi giám như thế mà khinh rẻ ta.

Bất quá cũng nói lại, những loại sách vở thời đại này, Lâm Vãn Vinh thực sự không đọc qua bản nào, gã nhân yêu nói hắn không được tính là một kẻ đọc sách, cũng không phải là không có đạo lý

Lâm Vãn Vinh trong lòng cực kỳ không vui, hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi ngâm: "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, tây hồ ca vũ kỷ thì hưu, noãn phong huân đích du nhân túy, trực bả Hàng Châu tác biện châu."

Gã nhân yêu công tử hai mắt sáng lên, vỗ tay không ngừng kêu lên: "Hảo, hảo, hảo một "sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, hảo một "tây hồ ca vũ kỷ thì hưu". Huynh đài quả thực tài cao, quả nhiên miêu tả tuyệt vời, những câu thơ như thế, trong thiên hạ, sợ rằng không còn có kẻ nào so được với huynh."

Bên cạnh hắn, gã thư đồng đứng thẳng chăm chú nhìn Lâm Vãn Vinh, cũng lộ ra vẻ sùng kính thần sắc.

Lâm Vãn Vinh trong lòng rất buồn cười, đối với những học thuyết triết lý của gã nhân yêu công tử thập phần coi thường, thế nhưng gã nhân yêu công tử dường như đã bắt trúng mạch của gã, những câu vỗ mông ngựa này khiến gã toàn thân thư thái.

Chỉ có điều gã nhân yêu công tử luôn miệng chê trách không ngớt đám tài tử văn nhân, nhưng lại tán thưởng không ngới lời bài thơ của Lâm Vãn Vinh, thật sự là cực kỳ buồn cười.

Nhân yêu công tử cũng là người rất thông mình, thấy ánh mắt của Lâm Vãn Vinh, vội vàng giải thích ý tứ của hắn:" Tiên sinh thực sự tài cao, xin thứ lỗi cho ta, ta tuyệt đối không coi thường những người không đọc sách, chỉ là nhìn tình thế khó khăn của quốc gia, ta thực sự không chấp nhận được đám Giang Nam tài tử bộ dạng ra vẻ" hưng vong của quốc gia, không liên quan đến ta", nên nói ra có điều mạo phạn tiên sinh. Tiên sinh tư cách thanh cao, xin hãy một lần thứ lỗi cho ta", hắn nói rồi cúi mình hướng đến Lâm Vãn Vinh vái một vái, cực ký cung kính.

Thấy người này nhận lỗi mười phần thành khẩn, lại thêm vỗ mông ngựa rất khéo, Lâm Vãn Vinh cũng không coi hắn là kẻ tầm thường nữa, vội vã đỡ hắn đứng thẳng, ôm quyền nói: " Xin hỏi đại danh của huynh đài."

"Không dám, không dám, ta tính Tiếu, là Tiếu Thanh Hiên", gã nhân yêu công tử vội vàng ôm quyền cung kính nói.

"A, thì ra là Tiếu huynh, tại hạo họ Lâm, Lâm Vãn Vinh là tên ta", Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói, nhưng không hể có lấy nửa điểm cung kính.

"Nguyên lai là Lâm huynh, thất kính, thất kính", Tiếu Thanh Hiên nhìn Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt trắng bóc lộ ra hai lúm đồng tiền, hai gò má ửng hồng, nhãn thần long lanh toát ra vẻ xinh đẹp đáng yêu.

"Tiếu huynh, nói hay lắm, nói hay lắm." Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói: "Đúng như lời Tiếu huynh nói, ta thực sự không phải là người đọc sách", thấy Tiếu Thanh Hiên lộ vể xấu hổ trong ánh mắt định nói gì đo, nhưng lại bị Lâm Vãn Vinh phất tay thẳng thừng chặn lại.

Tiếu Thanh Hiên chỉ nhẹ nhàng nhìn gã, đối mặt với Lâm Vãn Vinh hơi cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, hình dáng tuấn tú ấy, khiến cho Lâm Vãn Vinh trống ngực nổi ầm ầm, vội vàng quay đầu không dám nhìn hắn nữa.

Trời ạ, gã nhân yêu đáng chết này, như thể cứ nhằm ta phóng điện vậy, Lâm Vãn Binh mười phần phiền não, nhưng hắn cũng không có biện pháp tránh né.

Vất vả điều hòa nhịp tim yên ổn trở lại, Lâm Vãn Vinh rốt cuộc cũng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng yêu hấp dẫn chết người kia, tiếp tục nói: "Ta mặc dù không phải là người đọc sách, đối với hiện trạng an phận chỉ lo tình tự cũng rất không tán thành, nhưng ta thấy cũng không trách được bọn họ, bởi vì căn nguyên không phải do bản thân bọn họ mà ra."

"Không phải do bản thân bọn họ mà ra ư?", Tiếu Thanh Hiên gã nhân yêu công tử nhíu mày nói: "không hiểu Lâm huynh nói vậy có ý gì?"

Lâm Vãn Vinh chậm rãi đáp: "Rất đơn giản, chúng ta nhìn thấy cảnh này, chính là đời sống dân chúng, mà đời sống dân chúng chính là tình vũ biểu phản ánh các chính sách trị quốc của một quốc gia, ài , tình vũ biểu là cái gì ngươi có thể hiểu được chứ?"

Tiếu Thanh Hiên lộ vẻ miễn cưởng nắm bắt được ý tứ, Lâm Vãn Vinh cũng lười không muốn giải thích lại, sau đó nói tiếp: "Ngươi xem bây giờ trên mặt hồ Huyền Vũ này sĩ tử như nêm, nữ sỹ đi lại như con thoi, cái này đúng là kết quả của việc hướng dẫn dư luận của quốc gia này không?"

Lâm Vãn Vinh cũng chưa thích ứng hoàn toàn với cái thế giới song song này, cho nên trực tiếp vẫn gọi là "quốc gia này".

"Hướng dẫn dư luận?", Tiếu Thanh Hiên hiển nhiên lần đầu tiên gặp từ này có điều không rõ, nhíu nhíu mày, thể hiện một bộ yêu kiều hình giáng, khiến cho Lâm Vãn Vinh nhớ đển điển tích " Tây tử phủng tâm" (1)

Trời ạ, như thế nào mà nhớ tới so sánh quái ác như thế, Lâm Vãn Vinh lập tức dừng lại lắc lăc đầu , muốn đem cái tưởng pháp đáng sợ đó trong lòng dập tắt đi.

Tiếu Thanh Hiên thoáng liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Lâm tiên sinh, ngươi có thể giảng giải cho ta một chút về hướng dẫn dư luận được không?"

Tiểu tử này khi nói đến học tập thì điệu bộ rất trịnh trọng, bây giờ lại gọi ta là Lâm Vãn Vinh tiên sinh, nhớ đến lúc đầu "tiên sinh" mang hàm ý nói là hai người cũng là cùng một loại người (2) , làm Lâm Vãn Vinh cả người đột nhiên mọc lên một lớp da gà, làm tiên sinh của gã nhân yêu này , không bằng cầu xin thượng đế chôn sống ta đi.

"Tiếu huynh, mong người về sau không cần gọi ta là tiên sinh được không? Ta nói thật nhé, với cách xưng hô như thế với ta thật sự hơi quá", Lâm Vãn Vinh không nhịn được nhíu mày nói.

Tiếu Thanh Hiên sửng sốt một chút,lập tức đáp ứng nói: "Được thôi, Lâm tiên sinh."

Lâm Vãn Vinh bất lực chớp mắt liên tục, gã nhân yêu đáng chết kia, thật sự đánh chết không đổi nết à ?

Tiếu Thanh Hiên hiển nhiên cũng ý thức mình có điều không phải, đôi má ửng hồng lên, vội vàng cười cười xin lỗi.

Lại làm hắn nổi da gà rồi, từ khi Lâm Vãn Vinh đi tới thế giới này đến nay, đây là lần đầu tiên nói chuyện với người khác nhiều như vậy, những chuyện xa hơn một tháng, hắn đều quên đi hết thảy. Dù sao cái hắn có tại đây chính là thời gian, tại địa phương này, muốn tìm một người đến để nghe hắn luyên thuyên thật sự là khó khăn mà.

"Hướng dẫn dư luận, đó cũng chính là tuyên truyền, chỉ cần nắm chắc phương hướng tuyên truyền, thì muốn tạo dự luận như thế nào cũng không thành vấn đề, ngươi muốn để cho lũ sĩ tử môn ca múa thanh bình, thì chúng sẽ ca múa thanh bình, ngươi muốn cho họ khẳng khái lo quốc nạn, thì họ sẽ lo quốc nạn, hết thảy đều là ứng dụng linh hoạt các thủ đoạn thôi", Lâm Vãn Vinh nói từ từ chậm rãi.

Gã Tiếu Thanh Hiên quả nhiên là một kẻ thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, cảm thấy hưng phấn nói: " Lâm tiên sinh, ngươi ý tứ là, chúng ta có thể khống chế dư....", hắn nói mới một nửa, đã dừng lại, hiển nhiên đã hiểu hết rồi.

Tiểu tử này cũng thực là người tài, phản ứng nhanh nhẹn, hơn nữa còn hiểu được đạo lý chỉ nói ra ba phần ý tứ mà thôi.

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười, nói: "Nếu ca múa thanh bình, hay là quốc nạn đến nơi, nếu những người cầm quyền vẫn cứ bình thường không động tĩnh gì. Hiện nay tuy là lúc quốc nạn đến nơi, mà đám sĩ tử vẫn như cũ ca múa hưởng thụ, không hề có cảm nhận được một tia khẩn trương chút nào, cái này không thể không nói là có phải những nhà cầm quyền đang mắc sai lầm hay không?"

Lâm Vãn Vinh tuy ngày qua đêm đến ở thế giới này được gần một tháng, nhưng hắn vốn không phải là người ở đây, nên không hề có cái tư tưởng đế vương là trên hết như kẻ khác, hắn có gặp hoàng đế cũng tuyệt không cúi đầu, trong tâm không tránh được vẫn còn chút ngạo khí, bởi vậy có nói ra cũng không hể cố kỵ cái gì.

Sự thực, những lời này cũng chỉ có hắn kẻ không sợ cái gì cứng đầu tiểu tử dám nói ra, còn những kẻ khác, mặc dù có nghĩ tới, cũng không giám trực tiếp nói thẳng ra.

Gã Tiếu nhân yêu này đương nhiên là kẻ theo phái bảo hoàng trung thành, khi nghe Lâm Vãn Vinh cười lạnh, sắc mặt nhất thời có chút bất hảo, cũng lạnh lùng nói: " Lâm tiên- Lâm huynh, ta nghĩ sự thực không phải như ngươi tưởng tượng đâu, đương kim hoàng thượng thực sự đang lúc khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn điều hành quốc gia, hiện nay phương bắc kẻ địch mạnh đang xâm lấn, đối với Đại Hoa hùng mạnh của chúng ta mà nói, tuy là một lần thua trận, cũng không chắc chắn là lần sau cũng thua như thế. Theo như ta nhận xét đương kim hoàng đế hùng tâm tráng trí, đang ra sức chấn hưng đất nước, chỉnh đốn quan trường, dự trữ lực lượng, chuẩn bị trước khi cuộc chiến xảy ra, một trận thành công, nâng cao chí khí của Đại hoa hùng mạnh."

Gã tiểu tử này như thể biết trong nguy cơ tìm cơ hội, ánh mắt cũng khá độc đáo, tuy nhiên những lời hắn nói đều là của giới quan trường thường nói, cái quái gì là đương kim hoàng đế đang lúc khỏe mạnh gì chứ, là những lời lừa gạt con trẻ thôi mà.

Lâm Vãn Vinh mặc dù mới đến đây được một tháng thời gian, nhưng cũng biết rằng đương kim Hoàng Đế cũng đã năm sáu mươi tuổi, không hiểu có phải lúc thiếu niên quá sức phóng túng, nên đến giờ cũng không có con trai, chỉ có hai vị công chúa mà thôi, cái gì là đang lúc khỏe mạnh chứ, lão ấy sợ rằng hiện tại sợ rằng đang đau yếu suốt ngày đứng lên không nổi ấy chứ.

Còn cái gì là tinh thần phấn chấn điều hành quốc gia chứ, cái này có khi cũng không phải là do Hoàng đế định đoạt, dân sinh là dẫn chứng tốt nhất. Hiện nay Kim Lăng phong nguyệt so với phương bắc khói lửa đang trở thành hai cảnh trái ngược, cái gọi là tinh thần phấn chấn kia có lẽ cuối cùng để viết ở miếu của hoàng đế lão nhân để xem chơi thôi.

Nhìn thần thái của vị Tiếu công tử này, đối với Hoàng Đế tuyệt đối tín nhiệm, Lâm Vãn Vinh sao lại tranh biện với hắn, chỉ cười lạnh một tiếng nói: "Từ xưa phân định công tội, chỉ để cho hậu nhân nhận xét. Tiểu Tiếu ngươi đối với Hoàng đế vô cùng tin tưởng, ta cũng hy vọng ngươi cảm giác không sai, hy vọng hắn sẽ thực sự tạo phúc cho thiên hạ dân chúng."

Nhân yêu công tử nghe Lâm Vãn Vinh gọi hắn là Tiểu Tiếu, hiển nhiên từ trước đến giờ chưa từng ai gọi hắn như vậy, trên mặt hơi đỏ lên, hung hăng trợn mắt liếc qua Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh da mặt giầy như tường thành, đối với hắn đôi mắt vẫn hết sức tự nhiên như không thấy gì, nhưng thật ra gã tuấn tú thư đồng kia mặt đỏ bừng bừng, nắm chặt bàn tay, như là muốn lao đến đánh hắn ngay.

"Nghe ý tứ của Lâm huynh, tựa hồ như đối với đương kim hoàng đế không tin tưởng một chút nào?", Tiếu công tử sắc mặt ngày càng khó coi, nhìn Lâm Vãn Vinh nói dằn từng tiếng một, y bực mình mà nói lại, trên người tựa hồ phát ra khí phách quý tộc bức nhân, loại khí thế này không phải là người bình thường mà có được.

Đáng tiếc Lâm Vãn Vinh đối với cái loại phú quý vương phách chi khí chó má ấy miễn dịch tuyệt đối, làm họ Tiếu càng phải để ý, đối với Lâm Vãn Vinh xem ra không giống như gã thư đồng tràn đầy đấu khí, nhưng thật ra mặt của họ Tiếu đang ngày càng đỏ.

Lão tử nếu là người nam sủng (3), tất sẽ chọn hắn, trong lòng đột nhiên nảy ra ý niệm, khiến cho Lâm Vãn Vinh chút nữa hét lên, cha mẹ của gã nhân yêu này là người nước nào, mà có thể suýt nữa khiến cho lão tử thay đổi cả chủ ý.

"Tin tưởng?", Lâm Vãn Vinh nhìn hắn cười cười nói: "Tiểu Tiếu, không cần đặt hy vọng vào lão hoàng đế đó, con người, chỉ có thể tin tưởng chính mình."

 - "Ngươi!", nghe Lâm Vãn Vinh đối với hoàng đế không hề có một thái độ tôn kính tôn kính, gọi hoàng đế lão nhân, gã Tiếu công tử kia thần tình đỏ bừng, chỉ Lâm Vãn Vinh nói: "Thật là đại nghịch bất đạo mà ngươi cũng dám nói ra?"

Hắn phẫn nộ khiến hai tai đỏ bừng lên, trên vành tai lộ ra hai điểm nhỏ nhỏ vốn trước đó mờ nhạt không thể nhận ra.

 - "Thì ra ngươi là một tiểu nữ à?", Lâm Vãn Vinh buột miệng nói.

Chú thích:

(1) Tây tử phủng tâm: tích Tây thi đau bụng. Nước Việt có nàng Tây Thi nổi tiếng đẹp một thời. Nàng có chứng đau bụng, mà khi nào đau, ôm bụng nhăn mặt, thì lại càng đẹp lắm. Có người đàn bà ở cùng làng thấy mặt nhăn mà đẹp, muốn bắt chước, về nhà cũng ôm bụng mà nhăn mặt. Người làng trông thấy, tưởng là ma quỉ; nhà giàu thì đóng cửa chặt không dám ra, nhà nghèo thì bồng bế vợ con mà chạy trốn. (Theo Cổ Học Tinh Hoa của Nguyễn Văn Ngọc và Trần Lê Nhân)

(2) Tiên sanh: ông thầy người sinh trước, học trò là hậu sanh là người sinh sau, cả 2 cùng xưng là sanh, có nghĩa là tiên sanh hậu sanh là cùng 1 loại người, Lâm Vãn Vinh đang hiểu theo nghĩa này, y nghĩ Tiếu Thanh Hiên là đặc sản Thái Lan, nên luôn sợ hãi, bây giờ gọi thế khác nào y cũng là hàng Thái chính hiệu nên mới một mực yêu cầu Tiếu Thanh Hiên đừng gọi mình như thế.

(3) Nam sủng: đàn ông yêu đàn ông – đồng giới nam.

Đọc truyện chữ Full