Dịch: gabytan
Hiệu đính: vietstars
Nhìn Lý thái lão gia phất tay áo bỏ đi, những người đứng đó thực không biết nói gì cho phải. Lý Vũ Lăng mở miệng nói:
- Lâm Tam, thật sự ngươi không muốn tòng quân ư? Cho dù ta không tán thành quan điểm nhưng cũng vô cùng bội phục dũng khí của ngươi. Người được gia gia ta nói chuyện như vậy thật sự không có nhiều đâu.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Điều ta nói là đúng nên lão tướng quân mới tôn trọng, tuy lúc này ta không muốn tòng quân, nhưng thế đạo vô thường, biến hoá đa đoan, chưa biết chừng có ngày chúng ta lại là huynh đệ sát cánh vào sinh ra tử, điều này thật không dám nói trước.
Hồ Bất Quy vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy. Lâm tướng quân hành sự quỷ thần khó lường, không phải những kẻ thô thiển như ta có thể hiểu được, tương lai biết đâu sẽ có ngày làm cho huynh đệ chúng ta kinh hãi một phen.
Nghe Lâm tướng quân cự tuyệt việc tòng quân, mọi người trong lòng có chút thất vọng. Theo lời Lâm tướng quân, thế sự vô thường, vạn vật luôn biến đổi, nên nếu có một ngày thấy hắn trở về thì cũng là việc có thể lắm.
Tâm trạng mọi người bỗng trở nên thoải mái, trong lúc nói chuyện cứ xưng huynh gọi đệ thật tình cảm, tưởng như không có gì vui thú bằng. Lý Vũ Lăng tuy tuổi còn nhỏ nhưng là lớn lên trong quân trung, đối với mấy người bọn họ tự nhiên trở nên thân thiết, không hề e ngại gì.
Lâm Vãn Vinh hỏi Hồ Bất Quy về tình huống sau khi trở về kinh, ba người sắc diện đắc ý, nguyên lai Từ Vị đối với công lớn của hữu lộ quân thực sự rất coi trọng, đại quân lúc trở lại kinh thành, Từ Đại tự mình tấu trình lên hoàng thượng, Hồ Bất Quy sau khi được triệu kiến liền được lĩnh vạn hộ phong thưởng.
Không chỉ có thế, Từ Vị còn tiến cử ba người bọn họ thành gia tướng dưới trướng Đại Hoa Đại Nguyên Soái Lý thái lão tướng quân, được cử ra tiền tuyến đánh nhau với người Hồ, tái lập quân công, uy danh càng thêm hiển hách.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, Từ Vị quả thật là một chí sĩ hiếm có, không cầu cho bản thân, không tham công, tiêu diệt Bạch Liên giáo, chốn quan trường lại là mưu quyên bậc nhất. Trong cuộc chiến chống giặc Hồ, lão là người đức cao vọng trọng không kém so với Lý Thái lão tướng quân. Hồ Bất Quy là kẻ trí dũng song toàn, chỉ có đi theo Lý thái lão bắc thượng kháng giặc Hồ mới là đúng người đúng việc.
Nói chuyện một lát, Hồ Bất Quy than thở:
- Nói đến kháng giặc Hồ, tuy rằng ta có lòng tin tất thắng, nhưng không thể không thừa nhận Hồ tặc người cao ngựa lớn, thân thể trường kiện, lại thiện chiến trên lưng ngựa cho nên muốn đánh bại chúng thực không dễ chút nào…
Đại Hoa có thể thắng được chính là ở mưu lược của người chỉ huy đã ngăn địch bên ngoài vu quôc môn (cửa khẩu). Chỉ là những năm gần đây triều đình trọng văn khinh võ, Đại Hoa đang lúc phồn vinh, việc khoe khoang trống rỗng đã trở thành thông lệ, nhà quyền quý đua nhau học ca từ thư hoạ. Lúc thực sự xảy ra việc binh đao, dẫu tìm khắp nơi cũng tuyển không ra được mấy người, bởi vậy càng khó để tìm được một võ tướng có tài. Hậu quả là phải cắt đất nhượng thành, hàng năm bắt triều cống để dẹp loạn người Hồ, giữ cho Đai Hoa an bình tạm thời. Mẹ kiếp, lũ người này đúng là óc lợn mà. Người Hồ dã tâm lang sói chẳng lẽ không có ai nhìn ra? Uất ức, thật uất ức con mẹ nó mà!
Nói đến đây Hồ Bất Quy tức giận đập bàn, vẻ mặt thập phần phẫn nộ.
Thấy Lâm Vãn Vinh kinh ngạc, Đỗ Tu Nguyên biết gã không phải người trong triều nên đương nhiên không biết việc quân quốc, liền thở dài nói:
- Lâm tướng quân đừng để tâm đến sự thất lễ trong lời nói của Hồ đại ca. Mấy tháng trước, Từ đại nhân đã đề xuất chuyện xuất binh đánh người Hồ nhưng có người đề xuất cắt đất cầu hoà, thật sự làm cho người ta cảm thấy coi khinh mà. Cũng may Từ đại nhânvới Lý thái lão tướng quân cực lực phản đối, lại cùng hoàng đế bệ hạ hạ quyết tâm mùa xuân này xuất binh, cùng Hồ tặc quyết một trận sinh tử. Chỉ tiếc là Đại Hoa cuộc sống an hưởng đã nhiều năm, văn tài cực thịnh, tài từ đại nho không biết bao nhiêu mà kể, chỉ có võ tướng là ít cực kỳ. Đại quân viễn chinh, ngoại trừ Lý lão tướng quân, trong đám văn quan võ tướng trong triều thực chẳng có lấy một kẻ hữu dụng. Tình cảnh này chỉ có cách thỉnh Lý thái lão tướng quân xuất ẩn mà thôi. Người đã vào cái tuổi xưa nay hiếm mà vẫn phải làm đại tướng xuất chinh, thật khiến lòng người cảm thán không thôi.
Nói đến đây, mọi người liền một trận thương cảm, ngay cả một kẻ nhỏ tuổi như Lý Vũ Lăng cũng phải lắc lắc đầu.
Thịnh thế hưng văn, loạn thế hưng võ, đó cũng là quy luật phát triển tự nhiên của xã hội, không thời đại nào lại không gặp phải. Lâm Vãn Vinh đảo đôi mắt sáng ngời, cười nói:
- Cái này không cần phải lo lắng, Đại Hoa lịch sử đã lâu, tuyệt không phải không có người tải, giống như tiếm long, chưa được phát hiện ra mà thôi. Giang sơn rộng lớn thiếu gì nhân tài, lúc nguy cấp quan đầu, tự sẽ có anh hùng hảo hán xuất hiện ra tay thôi.
Hồ Bất Quy nói thêm:
- Tuy nói là như vậy, nhưng nhìn lão tướng quân tuổi cao như vậy còn muốn ngàn dặm xuất chinh, trong lòng huynh đệ thực sự thấy bất an, Lâm tướng quân, chẳng lẽ người không có chút lo lắng nào nữa ư?
Nói cả nửa ngày trời, bọn họ hoàn toàn là tìm cách lay động tâm tư của mình a, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Việc này ta đã nói nhiều lần rồi, kế hoạch của ta không thể bị thay đổi được. À, đúng rồi, các ngươi nói là Từ tiên sinh, chẵng lẽ chính là vị nữ tiên sinh Từ tiểu thư kia?
Đỗ Tu Nguyên ngạc nhiên nói:
- Đúng là như vậy, chẳng lẽ Lâm tướng quân đã có gặp qua? Thật tốt quá, các người đều là những người tài hoa, nói chuyện ắt hẳn vô cùng cao hứng, thậm chí còn có thể là tri kỷ nữa!
Tri kỷ? Trời đất, hắn cảm thấy như tử địch thì đúng hơn. Hồ Bất Quy lại gật đầu:
- Từ tiên sinh bác học đa tài, thiên văn địa lý, thuật số lịch pháp không gì không biết, trước kia ta còn không tin tưởng, tới nay được Lý lão tướng quân thường xuyên chỉ dạy binh pháp, lại thường thấy Lý lão thỉnh giáo nàng ấy, Hồ mỗ thực là tâm phục khẩu phục, có thể tôn nàng là Đại Hoa đệ nhất kỳ nữ cũng không có gì quá đáng.
Thấy bọn họ tán tụng Từ tiểu thư, Lý Vũ Lăng cười nói:
- Còn phải đợi các ngươi nói nữa hay sao, Từ cô cô thực là tài hoa, tại kinh thành có người nào không biết, người nào không hiểu chứ?
Cô cô? Lâm Vãn Vinh thấy kỳ quái một chút, Từ tiểu thư không lẽ lại là con gái họ Lý, rõ ràng là không đúng mà. Một người họ Từ, một người họ Lý chả có gì liên quan, sao cái tên họ Lý này lại gọi là cô cô?
Gã liền kéo tay Đỗ Tu Nguyên:
- Đỗ đại ca, Từ tiên sinh với Lý lão tướng quân có quan hệ thế nào vây?
Đỗ Tu Nguyên thở dài đáp:
- Ngươi không ở trong quân đội, không trách không biết quan hệ sâu xa của bọn họ. Lý, Từ hai nhà tương giao cực kỳ thân mật, Từ tiểu thư thủa nhỏ chính là được hứa gả cho Nhị công tử của Lý thái lão tướng quân. Chỉ là lão tướng quân thường phải phòng thủ biên quan, cách kinh thành quá xa, Lý nhị công tử luôn theo cha nên Từ tiểu thư thậm chí còn chưa kịp gặp mặt, lại đột ngột hy sinh trên chiến trường. Lý gia đời đời trung liệt, hai vị công tử đã vì nước hy sinh, Hoàng thượng biết tính tình Lý lão, phải hạ đến 18 đạo thánh chỉ mới đưa được lão từ biên quan về kinh dưỡng lão.
Nguyên lai là như vậy, Lâm Vãn Vinh thở dài, vị Từ tiểu thư này là người vợ chưa quá môn của Lý Thái, nên không muốn đề cập đến vấn đề thành thân, bởi căn bản là không có gì đáng để trả lời. Cũng khó trách nàng ấy búi tóc kiểu phụ nhân, rồi còn cái vị Diệp công tử kia vẫn như cũ, theo sát không rời. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu cũng là điều hoàn toàn bình thường.
- Lâm Tam, ngươi thấy cô cô ta thế nào?
Lý Vũ Lăng nói:
- Ta có cảm giác nếu hai người đàm luận thì ắt hẳn vô cùng tương đắc đó.
- Tiểu hoả tử, nam nhân cảm giác thường là sai đó.
Lâm Vãn Vinh ha ha cười vỗ vai Lý Vũ Lăng. Hồ Bất Quy đứng bên cạnh thấy thế cũng bật cười.
Từ biệt mấy người từ Kinh Hoa học viện, sắc trời cũng đã dần tối, cũng không rõ Đại tiểu thư tới bái phỏng vị bằng hữu phu nhân đã trở về chưa. Lâm Vãn Vinh lúc này nhàn rỗi vô sự, liền đi dạo xung quanh Kinh h
Hoa học viện.
Kinh hoa học viện đúng là không hổ danh tiếng. Trước mặt là một cái hồ sâu, có cái tên rất dễ nghe là "Bích Ba đàm", hoàn cảnh u nhã, phong cảnh mê người. Bên bờ hồ gió mát lồng lộng, tuy có hơi lạnh nhưng cũng làm cho con người cảm thấy thanh tĩnh.
Lâm Vãn Vinh tìm một chỗ sạch sẽ bên dưới một gốc cây liễu khô đặt mông ngồi xuống. Mặt hồ sóng gợn lăn tăn, hơi nước man mác, làm cho hắn cảm thấy có chút lạc thần.
" Đến khi nào mới tìm được Thanh Tuyền đây? chẳng lẽ cứ phải chờ đợi như thế này sao? Đợi được bảy ngày bảy tháng không? Còn Xảo Xảo thì phải làm sao bây giờ. Nàng đang ở Kim Lăng ngày đêm mong đợi ta trở về!" Nghĩ đến đây gã thấy trong lòng có chút phiền muộn, liền nhặt một mấu đá ném vào mặt hồ. " Phốc " một tiếng vang nhỏ kéo theo tầng tầng lớp lớp sóng gợn hướng xung quanh mà toả ra.
- Người nào đó?
Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu khẽ.
Lâm Vãn Vinh giật mình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy cách đó không xa trên một nhánh cây có một bóng người, dường như là một nữ tử. Thân hình mảnh dẻ cùng khuôn mặt gần như bị tán cây che hết, khiến cho Lâm Vãn Vinh nhất thời không nhìn ra. Âm thanh bất ngờ làm hắn bừng tỉnh nhưng rồi lại im lặng, có lẽ nữ tử kia đang suy nghỉ có nên nói chuyện với gã hay không.
- Cái hồ này không phải là của nhà ả, có ném cục đá xuống cũng không phải hét lên như thế chứ?
Lâm Vãn Vinh tâm tình rất không tốt, hừm một tiếng rồi ngoác miệng:
- Không phải là người !
Nữ tử nghe hắn nói như vậy, liền ngưng thần suy nghĩ, mở miệng nói:
- Thì ra là ngươi a?
Thấy rõ khuôn mặt khả ái sau bóng cây, chính là vị Từ tiểu thư kia. Tính cả lần gặp nhau trong miếu hôm qua thì đã là lần gặp gỡ thứ ba của hai người trong hai ngày nay rồi.
- Nhân sinh hà xử bất tương phùng, hắc hắc, Từ tiểu thư, chúng ta đúng là duyên phận sâu dày đó!
Khi bị nàng phát hiện, hắn liền vừa nói vừa từ từ đi tới.
Từ tiểu thư liếc ánh mắt cảnh giác tới hắn, kinh ngạc nói:
- Là ngưoi theo dõi ta tới đây?
- Theo dõi? Lão tử mà phải cần dùng chiêu này sao?
Lâm Vãn Vinh nhún vai đáp:
- Ta nói không phải liệu nàng có tin được không? Coi như ta theo dõi nàng đi, cũng thật là tốt, ta chính là kẻ chuyên cướp đoạt tiền tài lẫn nhan sắc đó.
Từ tiểu thư nhíu mày nói:
- Ăn nói khinh bạc, là ngươi muốn chết.
Trong tay nàng chợt xuất hiện một chiếc liên hoàn nỗ:
- Hôm qua ta đã cảnh cáo ngươi, nhưng xem ra ngươi là kẻ không biết hối cải?
Cô nàng này, đi đâu cũng mang vũ khí phòng thân theo a, Lâm Vãn Vinh cười cười nói:
- Hối cải, hối cải cái gì? Ta đây một không trộm hai không cắp, liệu có cần phải hối cải không. Từ tiểu thư à, nàng tuy mang liên hoàn nỗ phòng thân, nhưng ta hỏi nàng, liệu Lý Thành đại ca đã nói qua với nàng rằng liên hoàn nỗ không phải tên nào cũng trúng đích chưa?
- Ngươi biết Lý Thành?
Từ tiểu thư kỳ quái nói:
- Liên hoàn nỗ uy lực mạnh mẽ, thích hợp cho cả kỵ binh lẫn bộ binh tác chiến, không có chủng binh khí nào có thể so bì về sức mạnh, ...a..
" Phanh " một tiếng nổ lớn vang lên, một cột nước lớn bắn lên trên mặt hồ, từng xoáy nước xuất hiện rồi chậm rãi tản ra, không khí xung quanh tràn ngập mùi hoả khí.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, thủ chưởng xoè ra vẫy vẫy, nói:
-Nàng đã thấy chưa, tuyệt chiêu này của ta gọi là Nhất dương chỉ, so với Liên hoàn nỗ của nàng mạnh hơn không chỉ trăm lần, chẳng qua là ta nhường nhịn không muốn so đo với nàng mà thôi.
Từ tiểu thư mới rồi nghe tiếng nổ cực lớn, sợ đến suýt chết, hai tay vẫn bịt chặt lỗ tai, thấy hắn trước mặt mình cứ dương dương tự đắc, nhịn không được cười khúc khích nói:
- Súng là súng, cái gì mà nhất dương chỉ của ngươi chứ, chỉ giỏi lừa bịp người khác chứ đừng mơ lừa gạt được ta.
- Nàng biết súng a?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi nói, vật này Thanh Tuyền đưa cho hắn, chính hắn cũng có thể khẳng định là vô cùng quý giá, cực ít người biết, vậy mà vị Từ tiểu thư này có thể nói ra danh tự, bảo sao hắn không kinh hãi cho được.
- Súng này do thương nhân Tây dương mang đến, trong cung từng có một vị truyền giáo người Anh cho ta xem qua, lại được chứng kiến uy lực khủng khiếp của nó, chỉ là bằng vào kỹ thuật của Đại Hoa vô phương chế tạo được.
- Giáo sĩ truyền giáo người Anh?
Lâm Vãn Vinh lại một phen kinh hãi, từng bước từng bước tiến tới trước mặt nàng, lớn tiếng nói:
- Tên của ông ta là gỉ?
Từ tiểu thư vội vàng thối lui, liên hoàn nỗ trong tay dương lên, nói:
- Ngươi định làm gì?
Mẹ ơi, lão tử hành động thật thô lỗ quá, Lâm Vãn Vinh khân trương nói:
- Xin hỏi Từ tiểu thư, tên của vị giáo sĩ truyền giáo này có phải là Thích Tố Ước khắc hay không?
Từ tiểu thư kinh ngạc nhìn hắn nói:
- Làm sao ngươi biết ? Ước Khắc giáo sĩ đã quay về nước Anh, chẳng lẽ vật trong tay ngươi chính là ….
Cảm ơn trời đất a, Lâm Vãn Vinh hận không ngửa mặt khóc rống lên được, cuối cùng cũng có thể tìm được người, cho dù chỉ là một chút manh mối thôi nhưng như vậy là quá tốt rồi.
Gã vội vã chỉnh sửa tư thế của mình, vẽ mặt cũng trở nên hết sức hoà ái, nói:
- Từ tiểu thư, nàng có biết chuyện giáo sỹ Ước Khắc đem cây súng này làm quà tặng không.
- Trong tay ngươi chính là súng, lại đi hỏi chuyện người ta cho ngươi như thế nào ư?
Từ tiểu thư lắc đầu hừm một tiếng nói:
- Cầm súng uy hiếp một nữ tử, dẫu chỉ là phô trương nhưng cũng làm cho ta thấy lo sợ đó.
Ngươi cảm thấy lo sợ? Nếu không phải ngươi chĩa liên hoàn nỗ về ta thì lão tử có chĩa súng về ngươi hay không hả? Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng căm tức, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười mê người, nói:
- Từ tiểu thư hiêu lầm rồi, cây súng này ta được một vị bằng hữu tặng cho, đáng tiếc sau này chúng ta lại ly tán, hiện tại còn không biết người ở nơi nào cho nên mới định hỏi nàng có biết một vị tên là Tiêu Thanh Tuyền tiểu thư không?
Từ tiểu thư lắc đầu đáp:
- Ngươi có chắc là Tiếu tiểu thư? Ta thực sự không biết, về chuyện súng này được Ước Khắc đem tặng lại ta cũng chưa từng nghe nói qua.
Chết ta mất, cô nàng này đúng là không biết chuyện gì hết. Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vãn Vinh bông trở nên cứng ngắc:
- Từ tiểu thư, nàng nói vị Ước Khắc truyền giáo sĩ là nàng đã gặp ở trong cung phải không?
Lần này thì Từ tiểu thư cũng cuối cùng cũng gật đầu. Lâm Vãn Vinh cảm thấy hơi bị sốc. Trong cung ư? Thanh Tuyền lẽ nào là người ở trong cung chứ? Cung nữ? Không giống, nàng lớn lên lại xinh đẹp như vậy, lẽ nào lão hoàng đế lại bỏ qua? Phi tần ư? Lúc lão bà cùng ta song tu vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, phi tần cũng không đúng!
Thân ở trong cung, không phải cung nữ, cũng không phải phi tần chẳng lẽ là…bỗng tim gã nhảy mạnh một cái, cả kinh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Công chúa? Trời ạ, lão bà của ta chính là công chúa, ta đây cũng chính là phò mã? Thực là không dám tưởng, ngẫm lại Thanh Tuyền phong tư tuyệt thế, lại toát ra một thứ khí chất không giống người khác, nghĩ kỹ, khả năng này cũng là rất lớn. Nếu đúng là như thế này, lảo tử phải cảm tạ ông trời, cảm tạ Tiêu gia, cảm tạ Bách Liên giáo, là bọn họ liên thủ tặng cho ta một lão bà là công chúa, ha ha ha!
Hắn bên này mộng đẹp, bên kia Từ tiểu thư cũng bị mê hoặc, chỉ thấy tên hạ nhân của Tiêu gia vẻ mặt biến đổi khó lường, lúc thì kinh ngạc, khi thì mứng rỡ, lúc lại dâm dật, lúc lại trầm tư, đúng là không thể hiểu nổi.
- Lâm Tam, ngươi làm sao vây?
Từ tiểu thư thấy bộ dạng si ngốc của gã, nhịn không được nhíu mày lên tiếng.
- A, Từ tiểu thư đang nói chuyện với ta mà, tốt lắm, tốt lắm, hắc hắc!
Lâm Vãn Vinh từ trong suy nghĩ đã tỉnh táo lại, lúc này chỉ là võ đoán, phải gặp Thanh Tuyền trước, nếu không cũng chỉ là suy đoán thôi.
Cho dù có công phu da mặt sâu dày, gã cũng không thể không hướng tới bản thân mình mà kính ngưỡng một phen, gã cười hắc hắc vài tiếng rối mới nói:
- Từ tiểu thư, nàng đối với chuyện trong cung chắc hẳn là rất quen thuộc đúng không? Nàng hãy nói cho ta biết đương kim hoàng đế có bao nhiêu vị công chúa?
Từ tiểu thư nói:
- Việc này không cần phải quen thuộc mới biết, chỉ cần là con dân Đại Hoa thì đều biết chẳng lẽ ngươi lại không biết, không lẽ ngươi lại không phải người Đại Hoa?
Nói ta từ sao Hoả tới có được không ? Lâm Vãn Vinh cười khan:
- Chủ yếu là vì ở cạnh nàng đầu óc ta bỗng trở nên hồ đồ. Xin hỏi đương kim hoàng đế có bao nhiêu công chúa, niên kỷ bao nhiêu?
Từ tiểu thư cẩn thận đánh giá, thấy vẻ mặt vội vàng của hắn không giống làm bộ, trong lòng thấy kỳ quái, không lẽ người này mới từ dưới đất chui lên, chuyện gì cũng không biết.
- Đương kim hoàng thượng có hai vị công chúa. Đại công chúa đã bốn mươi tuổi, nhị công chúa mới vừa hai mươi.
Tứ tuần thì khẳng định không phải lão bà nhà ta, không lẽ Thanh Tuyền là nhị công chúa. Hai chị em cách nhau tới hai mươi tuổi, không hiểu lão hoàng thượng thế nào lại sinh được ?
Từ tiểu thư dường như nhìn thấu nghi vấn trong lòng hắn, cũng hiểu rằng hắn đối với việc trong cung một chút cũng không biết, liền tuỳ ý mở miệng nói:
- Đương kim hoàng thượng yêu nước thương dân, vất vả lâu ngày, chỉ cưới có năm vị phi tần, tất cả đều là trước lúc đăng cơ. Giữa hai vị công chúa còn có một vị hoàng tử, chỉ là hai mươi năm trước đây trong lúc hoàng thượng tại triều thì hoàng tử đột nhiên mất, dù sau đó nhị công chúa sinh ra nhưng hoàng thượng vì tang con mà thương tâm thống khổ không thôi, dù hai mươi năm đã trôi qua cũng không có cách nào quên được.
Nguyên lai như vậy. Hoàng đế hơn ba mươi tuổi đăng cơ, là lúc tuổi tráng niên, lẽ nào lại không sinh thêm một người con nào. Chẳng lẽ do không hoạt động quá lâu mà "máy móc" hỏng hết rồi, thực là cổ quái mà!
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc không thôi, cứ cho là Hoàng đế hơn ba mươi tuổi, là lúc tinh lực dồi dào, hai mươi năm thời gian không sinh một trăm thì cũng phải đến tám mươi người con chứ!
- Xin hỏi Từ tiểu thư một tiếng, vị tiểu công chúa này đã đính hôn với ai chưa?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt hỏi.
- Ngươi hỏi vấn đề này làm gì, chẳng lẽ ngươi ….
Từ tiểu thư cười nói:
- Nhị công chúa là người thích cuộc sống đạm bạc, ưa thanh tĩnh và rất ít ra ngoài, cả năm cũng hiếm có người thấy mặt, về phần có hay không chuyện hứa thân, ta cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ nghe đồn mà thôi.
Lâm Vãn Vinh chỉ nghe nữa câu đầu, nửa câu sau cũng chỉ làm bộ nghe cho có, " thích cuộc sống đạm bạc, ưa thanh tĩnh" ư, điểm này Thanh Tuyền có chút giống, nhưng bằng vào điểm này có thể phán đoán lão bà của ta là công chúa không? Xem ra ta phải tiến cung một chuyến, cùng nhị công chúa "giao lưu" một chuyến mới được.
Thấy vị Tam công tử này vẻ mặt trầm tư, Từ tiểu thư nói:
- Ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta nữa không?
- Cơ bản là không có, cảm ơn Từ tiên sinh đã giải đáp nghi vấn trong lòng ta, hôm nào thuận tiện ta mời nàng ăn cơm.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói.
Từ tiểu thư lắc đầu nói:
- Nhưng ngươi còn chưa giải thích cho ta biết vì sao ngươi biết Lý Thành, ngươi có biết Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên bọn họ hay không?
- Đương nhiên là có biết, dù sao mọi người trên đường cũng đã biết nhau rối.
Từ tiểu thư gật đầu nói:
- Tam Lâm, Lâm Tam, người mà bọn họ thường hay nhắc đến chính là Lâm tướng quân!
- Thật không dám nhận, cái gì mà tướng quân chứ, ta chỉ là một tiểu gia đinh nhỏ nhoi của Tiêu gia, nhờ Tiêu gia kiếm miếng cơm mà thôi!
Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói.
Từ tiểu thư cẩn thận quan sát hắn một lát, đoạn chỉnh sắc nói:
- Nói như vậy, ngày hội hoa đăng cùng ngắm đèn lồng đó cũng là ngươi? Hạt giống nảy mầm đó, cả việc du oa tẩy thủ cũng là ngươi? Ta nghe phụ thân nói chuyện, vốn dĩ đối với ngươi rất là kính nể, duy chỉ có việc hôm qua khiến ta thật sự rất khó có hảo cảm với ngươi. Làm việc ác thì dùng danh tự giả, làm việc chính sự thì dùng đại danh, đúng là kẻ giả dối mà.
Đại danh? Chẳng lẽ nàng cho rằng Lâm Tam là đại danh của ta? Tiểu thư nàng thật có ý tứ đó a, hắn cười to nói:
- Từ tiểu thư, nàng làm ta nghi ngờ chính bản thân mình. nhưng mà thật sự, như nàng nói, nếu ngày hôm qua ta không làm ác như vậy, nàng đối với ta hẳn là có hảo cảm đúng không?
Từ tiểu thư sửng sốt một chút, không nghĩ rằng mình chỉ vô tâm nói một câu, đã bị đối phương đoán được tâm trạng, gã Lâm Tam này đúng là phản ứng nhanh nhẹn mà.
- Từ tiểu thư nàng đại khái chỉ toàn gặp những bậc quân tử đường đường, gặp loại tà nhân như ta rõ ràng không thói quen, nhưng thật ra trong cái ác cảm của nàng chính là còn không ít hảo cảm. Đây cũng chỉ là cảm giác, nàng phải nhớ cho kỹ. Hơn nữa cho đến bây giờ ta vẫn chưa khi nào nhận mình là người tốt, làm người tốt có được sống lâu hơn không?
Tuy biết gã nói quanh nhưng Từ tiểu thư quả thật cũng không biết phản bác như thế nào. Lâm Vãn Vinh cất súng trong ngực áo, lại cười hì hì nói:
- A, tiện đây xin hỏi nàng một câu, Từ tiểu thư nhắc đến lệnh tôn, không biết lão nhân gia là vị nào, liệu ta có thể gặp được người không?
- Phụ thân ta là đệ nhất thư sinh, tên không đề cập tới cũng được, khi nào ngươi cùng phụ thân ta gặp nhau thì tự sẽ biết.
Từ tiểu thư thần sắc lạnh nhạt đáp.
Đệ nhất thư sinh? Họ Từ? Lâm Vãn Vinh sắc mặt biến đổi, ngạc nhiên nói:
- Nàng là nha đầu của lão Từ?
Mẹ nó, lão tử đầu bị heo đá hay sao? Họ Từ, là kẻ bất phàm, lại hiểu rất rõ chuyện Lâm Tam, ngoại trừ con gái của lão Từ ra thì còn có thể là ai nữa?
Hắn ta vô lại như vậy đúng là không cần biết lễ số, Từ tiểu thư tuy có lòng căm tức nhưng không biết phát tác thế nào, đành gật đầu.
Lâm Vãn Vinh ngoác miệng cười, liếc mắt đánh giá một cái, đoạn nói:
- Ai da, ai da, tiểu thư của Từ gia đúng là hơn người đó a, thông minh tài mạo hơn người. Không đánh nhau không nhận ra nhau, sớm biết như thế này, ngày hôm qua mọi người cùng nhau tránh mưa, nhận họ nhận hàng nhỉ.
Từ tiểu thư dẫu công phu hàm dưỡng có cao, nghe hắn nói những lời này cũng không khỏi nộ khí xung thiên. Thấy Từ tiểu thư nắm chặt tay, gã làm bộ như không thấy, cười hắc hắc nói:
- Lại nói, phụ thân ngươi thành thân với di nương ngươi cũng là một tay ta môi giới đó. Được rồi, Từ nha đầu, ngươi tên thực là gì?
Thấy hắn kiêu ngạo như thế, Từ tiểu thư muốn cắn cho hắn mấy cái, chỉ là nghe hắn nhắc đến di nương của mình nên không dám không đáp, cắn răng nói:
- Ta tên là Từ Chỉ Tình!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 232: Lão bà là công chúa
Chương 232: Lão bà là công chúa