TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 324: Thuốc bổ đặc biệt

Lâm Vãn Vinh rảo bước đỡ lấy thân hình loạng choạng sắp ngã của nàng, nón giáp lạnh băng ngăn trước ngực hắn, không cảm nhận được tí hơi ấm nào.

- Ngưng nhi, Ngưng nhi, muội sao thế?

Nhìn đôi vai hao gầy, khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh đau lòng ôm chặt tấm thân mỏng manh của nàng, cuống quýt hỏi.

Hàng mi dài rung rung, đôi mắt to đẹp từ từ hé mở, Lạc Ngưng ngơ ngẩn nhìn hắn, rồi bỗng nhiên "oa" một tiếng, nhào vào lòng hắn thất thanh khóc ròng:

- Lâm đại ca, cuối cùng huynh đã đến, cuối cùng huynh đã đến.

- Tại đại ca không tốt, đại ca đến muộn rồi.

Gò má Lạc Ngưng gầy hóp, giọt lệ lóng lánh lắng đọng trên mi, đáng thương như đóa hoa lê còn đẫm nước mưa, trông mà xót xa cõi lòng. Lâm Vãn Vinh ôm ghì lấy nàng, để cho nàng khóc lóc thỏa thuê, mặc sức giải tỏa.

Tương tư dễ làm hại người nhất. Lạc Ngưng xa cách hắn vài tháng, tâm lý sớm đã muôn phần nhớ mong, nhà lại liên tiếp gặp phải kịch biến, hoàn toàn chỉ dựa vào chút ý chí mà gắng gượng chèo chống, giờ gặp được Lâm Vãn Vinh, chút sức lực đó đã triệt để tiêu tan, nước mắt như cơn lũ bị dồn nén ào ạt tuôn rơi không dứt.

Cũng không biết sau bao lâu, cảm thấy tiếng khóc thút thít của Lạc Ngưng nhỏ dần, Lâm Vãn Vinh nhìn kỹ thì thấy nàng đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn. Làn da láng bóng mịn màng mỹ lệ như một miếng ngọc ấm thượng hảo làm rung động lòng người, những vệt nước mắt trên hai má óng ánh sáng trong như giọt sương, làn môi anh đào nhỏ nhắn hơi khô nẻ nhợt nhạt vì thiếu nước, càng khiến người ta xót thương yêu mến.

Ngắm dáng vẻ say ngủ, hàm lệ mà vương nét cười của nàng, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, trong tim thoáng dâng lên một thứ cảm giác thỏa mãn. Làm sao để mỗi người bên cạnh mình đều được hạnh phúc, đời người chỉ đơn giản vậy thôi.

Hắn bế bổng Lạc Ngưng, đang định cất bước thì thân người trong lòng khẽ động, đôi mắt to đẹp chậm mở, hoảng hốt hỏi:

- Đại ca, huynh muốn đi đâu?

Nha đầu này thành chim sợ cành cong mất rồi. Lâm Vãn Vinh cười điềm đạm, vuốt ve tóc nàng nói:

- Nha đầu ngốc, giờ đang là tiết lạnh mùa xuân, sương dày lắm, muội cứ ngủ say thế, nhất định sẽ bị nhiễm phong hàn đó. Ta đưa muội về phủ nghỉ ngơi cho khỏe.

Lạc Ngưng lắc lắc đầu, cựa quậy rời khỏi lòng hắn đứng dậy. Lâm Vãn Vinh vội đỡ nàng, xót xa hỏi:

- Ngưng nhi, muội làm gì thế?

Lạc tiểu thư mặt đầy kiên nghị, khóe miệng xinh xinh cong lên bướng bỉnh, nhìn hắn nói:

- Đại ca, cha muội gặp chuyện, muội hiện giờ chưa thể nghỉ ngơi được, một ngày chưa tìm ra số bạc đó là thêm một ngày muội không thể ngả lưng.

- Ai nói không được nghỉ nào?

Lâm Vãn Vinh bế người nàng lên bất chấp phản đối, hừ giọng:

- Tìm bạc không phải chuyện ngày một ngày hai, muội cứ thế này, bạc chưa tìm thấy thì người đã gục trước, như vậy sao được? Đại ca còn chưa động phòng với muội đó nha...

- Đại ca...

Lạc Ngưng thẹn quá cúi thấp đầu, từ sau tai đến cổ nhuộm một màu hồng nhạt, càng làm tôn nước da như ngọc, xinh đẹp gợi cảm, thân hình nảy nở thấp thoáng sau bộ giáp to rộng nặng nề, nhu tình như nước pha thêm khí khái anh hào, đáng yêu biết bao.

- Nha đầu ngốc, đại ca đến rồi, tuyệt đối sẽ không để muội phải chịu khổ chịu tội nữa. Việc tìm bạc cứ giao cho ta, bản lĩnh của đại ca chẳng lẽ muội còn chưa biết?

Lâm Vãn Vinh nháy mắt với nàng, tràn trề tự tin.

Lạc Ngưng chớp chớp mắt nhìn hắn, làn mi khẽ rung, màn nước mờ mờ dâng lên trong mắt, nàng nhẹ "ừm" một tiếng, nếm trải cảm giác chua xót xen lẫn ngọt ngào, ôm xiết bờ vai nở nang của hắn, khóc rưng rức hỏi:

- Đại ca, Ngưng nhi vô dụng lắm phải không, lần nào cũng gây phiền phức cho huynh?

- Sao mà vô dụng được?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha:

- Ngưng nhi của ta hát hay múa khéo, vẽ đẹp thơ giỏi, hồn nhiên lương thiện, quan tâm dân sinh, trái tim tràn ngập tình thương và đồng cảm, là một cô bé rất tốt, đại ca thích nhất người như thế.

Lạc Ngưng trề môi, lắc đầu nói:

- Muội biết đại ca an ủi muội. Con gái như vậy phải là loại huynh ghét nhất mới đúng. Muội chỉ biết những thứ vô dụng, làm thơ vẽ tranh chẳng kiếm được tiền, càng không cứu được người. Cái gọi là trái tim tràn ngập tình thương, chẳng qua chỉ là đem vung vãi ngân lượng mà huynh vất vả kiếm được thôi. Đại ca, đôi khi muội cảm thấy mình như một bình hoa bày trên bàn, bề ngoài sáng láng nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Có phải huynh ghét bỏ muội lắm không?

Nha đầu này tự kiểm điểm giỏi thật, mặc dù nàng đích thực rất giỏi tiêu tiền, nhưng chồng nàng đây đâu có để bụng. Lâm Vãn Vinh không trả lời câu hỏi của nàng mà cười hỏi ngược lại:

- Ngưng nhi, muội thấy trong một đời người, điều quan trọng nhất là gì?

Lạc Ngưng dựa sát vào lòng hắn, nhỏ nhẹ nói:

- Đại ca giỏi nhất là giảo biện, muội đoán kiểu gì huynh cũng sẽ bảo là sai, thôi huynh nói thẳng ra đi cho rồi.

Toát mồ hôi luôn, nha đầu này đúng là đi guốc trong bụng mình. Lâm Vãn Vinh cười ha ha:

- Thật ra trong đời người, tiền tài phú quý gì gì đó đều không quan trọng, quan trọng nhất là sống vui vẻ. Chỉ cần Ngưng nhi thích thì ngày ngày làm thơ vẽ tranh có sao nào? Làm bình hoa thì sao nào? Chồng nàng thiếu gì bạc, ta thích xem nàng ngày ngày làm thơ vẽ tranh đấy, thích nàng ngày ngày tiêu tiền đấy, ta vui vẻ, ta tự nguyện. Muội tâm địa thiện lương, lấy giúp người làm vui, dù kẻ khác nói muội là bình hoa thì đã sao, muội làm hại người khác à? Muội sống không vui vẻ à?

Lạc Ngưng lắc đầu, đáp:

- Không, muội sống rất vui.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Vậy là được rồi! Trên đời vốn vô sự, chỉ có kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái. Con người sống trên đời có quá nhiều ràng buộc về tâm lý, hiếm ai dám nỗ lực làm mọi chuyện theo lý tưởng như muội. Sau này đã có ta bảo bọc muội, muội cứ ăn uống vui chơi thả cửa, tiêu tiền thỏa thích cho ta, kiếm tiền chẳng phải là để tiêu cho sướng còn gì? À, phải rồi, muội thích đi du lịch hả, lần này ta ở kinh thành vừa khéo gặp được một đoàn du lịch Cao Ly, trong đó có một nữ hướng dẫn viên tên Từ Trường Kim, kiến thức uyên thâm, tầm mắt rộng lớn, tính cách kể ra hơi giống muội. Nếu muội thích, đợi sau này tới kinh thành, ta sẽ bảo nàng ấy dẫn muội dạo chơi Cao Ly.

Cái gì mà "làm bình hoa của ta" chứ, Lạc Ngưng nghe hắn ba hoa, vừa mừng vừa ngượng, lúc nghe đến Từ Trường Kim hướng dẫn viên Cao Ly, Lạc tiểu thư khó nén nổi hưng phấn, lắc tay hắn hỏi:

- Thật không, đại ca? Muội có thể đi thăm Cao Ly thật chứ?

- Đương nhiên là có thể.

Lâm đại nhân vỗ ngực bồm bộp quả quyết:

- Chồng muội đây, tại Cao Ly phải nói là danh tiếng lẫy lừng. Đến vương tử Lý Thừa Tái của họ gặp ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng. Muội đến Cao Ly, muốn thứ gì thì lấy thứ đấy, cứ việc mở lời là xong, tuyệt đối chớ khách khí, khách khí là phạm tội!

Trong bụng hắn thì lầm bầm, mẹ kiếp, bọn Cao Ly lần này lợi rồi, may mà có phu nhân ta đấy, nếu không phải vợ ta muốn đến chơi Cao Ly, có quỷ mới thèm để ý tới các ngươi. Tới lúc đó nhất định phải dặn Ngưng nhi nhận nhiều lễ vật, nhận đồ xịn, nhận từ đảo Tề Châu (đảo Jeju) nhận đến núi Kim Cương (núi Geumgang), không thì thật có lỗi với tâm sức ta bỏ ra.

Lạc Ngưng phì cười, vẻ phong tình vô hạn:

- Đại ca chỉ thích nói hươu nói vượn, cứ như Cao Ly là do nhà mình xây không bằng.

Lâm đại nhân mặt mày hớn hở, nắm tay nàng nói:

- Đúng lắm, đúng lắm, Cao Ly đại khái cũng như nhà mình xây ý mà, muội cứ việc đi, ta đảm bảo muội sẽ vui lòng khi đến, vừa lòng khi về.

Lạc Ngưng nhẹ "ừm" một tiếng, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn hắn, dịu dàng nói:

- Đại ca, huynh đối với muội tốt quá.

- Tốt hả? Thế thì hôn cái đi!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi, "chụt" một cái trên gương mặt trắng mịn của nàng. Lạc Ngưng giật bắn mình, vội nhìn quanh tứ phía, thấy ánh đèn mờ mịt, không ai để ý đến bên này. Mặt nàng đỏ au, tay đẫm mồ hôi, chợt nàng ngẩng đầu, hôn phớt qua môi Lâm đại nhân như chuồn chuồn chạm nước, rồi lý nhí một tiếng, hai tay che mặt, xấu hổ cúi đầu.

- Chao ôi, Ngưng nhi lễ phép quá à, mới đó đã biết có qua có lại rồi.

Lâm đại nhân mở cờ trong bụng, nắm tay nàng vuốt vuốt ve ve.

Đối với phụ nữ trên thế giới này, cái miệng của Lâm đại nhân chính là vũ khí lợi hại nhất. Nghe hắn bốc phét vài câu, lại bị hắn chiếm ít tiện nghi, Lạc Ngưng mừng thẹn đan xen, nỗi phiền muộn lắng đọng trong lòng sớm đã bị quét sạch, ngay cả chuyện tìm bạc cơ hồ cũng không gây áp lực được với nàng, mặt nàng đỏ bừng vì hưng phấn. Lâm Vãn Vinh cảm thấy bên tai như có oanh ca yến hót, kể sao hết ôn nhu, tả sao hết ngọt ngào.

Ôm một nữ tử kiều mị như vậy trong lòng, cái dáng vẻ muốn nói lại thôi đó, khuôn mặt hồng rực đó, ôi Lâm đại nhân bắt đầu thấy nhột nhạt rồi, trời đêm đẹp thế này, có nên làm chút chuyện có ý nghĩa không nhỉ, để còn "an ủi" tâm hồn mỏi mệt bị tổn thương của Lạc tiểu thư nữa chứ. Nhưng may quá, tiếng cuốc đất không ngừng dội lên sau lưng đã nhắc nhở hắn, lão hoàng đế chỉ cho hắn kỳ hạn bảy ngày, hôm nay đã hết một rồi, chỉ còn sáu ngày thôi. Toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, một bụng dâm ý tức thì bay biến gần hết.

Huênh hoang cho lắm thì cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh chân chính, nếu không tìm được bạc, những lời đã nói đêm nay toàn chỉ là đánh rắm.

Hắn nắm tay Lạc Ngưng về phủ, còn chưa đến cổng nam đã nghe thanh âm của một nữ tử vang lên phía trước:

- Đằng trước có phải Ngưng nhi muội muội?

Lạc Ngưng kinh ngạc, hỏi giọng vui mừng:

- Chỉ Tình tỷ tỷ? Chỉ Tình tỷ tỷ đấy ư?

Thấy nữ tử đối diện mừng rỡ chạy tới, Lạc Ngưng sắc mặt kích động, định rút khỏi tay đại ca để tương phùng Chỉ Tình tỷ tỷ, Lâm đại nhân đã giữ chặt lại, đứng chắn trước mặt nàng, cười hi hi bảo:

- Từ tiểu thư, Ngưng nhi hôm nay người yếu, bị cô ôm không chịu được đâu, ta nhận thay muội ấy vậy!

- Vô sỉ!

Từ Chỉ Tình không tránh kịp, suýt nữa sà vào lòng hắn, quýnh quáng dừng chân, má đỏ bừng bừng, bộ ngực đầy đặn hổn hển nhấp nhô, tạo thành những đợt sóng quyến rũ.

- Đại ca, huynh xấu quá!

Lạc Ngưng má ngọc ửng đỏ mắng khẽ, lách ra đứng trước hắn, cùng Từ Chỉ Tình ôm chầm lấy nhau, phấn khởi hỏi:

- Chỉ Tình tỷ tỷ, sao tỷ cũng tới đây?

- Tỷ sợ muội không cẩn thận, bị kẻ khác ức hiếp.

Từ Chỉ Tình nắm tay Lạc Ngưng, mặt mũi tươi vui, lại lườm Lâm Vãn Vinh, hừ khẽ một tiếng.

Lão tử ôm Ngưng nhi, Ngưng nhi ôm Từ tiểu thư, bằng với mình gián tiếp ôm Từ tiểu thư, hòa cả làng, không so đo với cô. Lâm đại nhân tự an ủi bản thân, bỗng thấy một đại hán râu quai nón đứng phía sau Từ Chỉ Tình, lập tức vui mừng gọi:

- Hồ đại ca, huynh cũng đến à?

Hồ Bất Quy mỉm cười tiến lên vài bước, ôm quyền nói:

- Tham kiến Lâm tướng quân. Ti chức đến nơi lúc chập tối, sớm hơn tướng quân và Từ tiểu thư hai, ba thời thần. Vừa rồi đến phủ Lạc đại nhân gặp Từ tiểu thư, nghe nói tướng quân đi tìm Lạc tiểu thư rồi nên tôi liền đi cùng với Từ tiểu thư.

Hồ Bất Quy sở trường dẫn dắt kỵ binh, tinh thông tướng ngựa, có gã giúp đỡ, Lâm Vãn Vinh bớt lo hơn nhiều. Hắn kéo Hồ Bất Quy lại hỏi:

- Hồ đại ca, huynh đến sớm, đã tới hiện trường xem xét chưa?

Hồ Bất Quy gật đầu:

- Ti chức phi ngựa không ngừng nghỉ tới đây, việc đầu tiên là đến hiện trường kiểm tra một lượt. Tướng quân nhìn kìa, phía trước chính là doanh trướng của năm nghìn kỵ binh đó.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn ra, cách chỗ hắn không xa là vài trăm trướng bồng màu trắng, mấy trăm binh sĩ đứng san sát vây quanh, hiển nhiên là được phái đi phong tỏa hiện trường sau khi xảy ra chuyện.

Thấy Lạc Ngưng và Từ Chỉ Tình đang nói chuyện sôi nổi, Lâm Vãn Vinh bảo Hồ Bất Quy:

- Hồ đại ca, ta còn chưa kịp xem hiện trường, huynh dẫn ta qua đó nhé.

- Ta cũng đi!

Từ Chỉ Tình đột nhiên lên tiếng.

Hóa ra nha đầu này đang nghe lỏm à. Lâm Vãn Vinh cười khuyên:

- Từ tiểu thư, cô và Ngưng nhi lâu ngày không gặp, hai người cứ trò chuyện thoải mái đi. Những việc nặng nhọc này để đàn ông bọn tôi làm là được rồi.

Từ Chỉ Tình mặc kệ hắn, nhìn sang Hồ Bất Quy:

- Hồ tướng quân, anh đưa tôi đi xem đi.

Hồ tướng quân khó xử đánh mắt hỏi Lâm Vãn Vinh, hai vị này, một người là thiên kim của Từ Vị, là nữ quân sư được Thượng tướng quân Lý Thái xem trọng, người kia là cấp trên trực tiếp mà gã thật lòng khâm phục, mỗi người truyền một lệnh, rốt cuộc phải nghe theo ai đây?

Lạc Ngưng thấy đại ca và Chỉ Tình tỷ tỷ dường như hơi bất đồng, không hiểu bọn họ đồng hành đến đây kiểu gì, bèn cười giảng hòa:

- Nếu muốn đi thì xin vị tuớng quân đây dẫn đường, mọi người cùng đi nào.

Lâm Vãn Vinh lo âu nhìn nàng:

- Ngưng nhi, muội còn yếu, hay là về nghỉ sớm đi, bọn ta đi là được rồi.

Lạc Ngưng đỏ mặt nắm tay hắn, lắc đầu kiên định:

- Đại ca ở đâu, muội ở đó, muội và đại ca vĩnh viễn không chia lìa.

- Vậy ta bế muội đi.

Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói:

- Nhìn muội đi thêm một bước, ta cũng đau lòng.

Lạc Ngưng má ửng đỏ hạnh phúc, ánh mắt nhìn hắn dạt dào tình cảm, cái liếc mắt thùy mị đó phảng phất như thể vắt ra nước.

Từ tiểu thư người nổi da gà, nói:

- Hừ, lời ngon tiếng ngọt, Ngưng nhi, muội đừng cả tin, a...

Từ tiểu thư kinh hô, lùi gấp vài bước, nhìn phía sau Lạc Ngưng, mặt đỏ au, mắt chứa sắc giận:

- Lâm Tam, ngươi, ngươi...

- Ta làm sao?

Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi, cười hi hi đút cái hộp nhỏ đó vào trong áo:

- Cả chặng đường cực khổ, ta chỉ tẩm bổ thôi mà, Từ tiểu thư, cô muốn xem thuốc bổ đặc biệt này của ta hử?

Đọc truyện chữ Full