TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 143

Chương 143: Càng hận hơn

Trầm Tu Cấn đưa Giản Đồng rời đi, đứng ở trong cái góc tương phản với không khí náo nhiệt, Lục Thâm nghiền ngầm vuốt cuốt cằm, giọng nói trâm thấp, nhẹ nhàng ngâm nga: “Giản Đồng sao?”

Giản Đồng của hôm nay, cho anh một cảm nhận hoàn toàn khác. Đôi mắt đen nháy của Lục Thâm sáng lên, hiện lên vẻ hứng thú. Đôi môi mỏng hếch lên, đút tay vào túi quân rồi rời khỏi biệt thự của nhà họ Giản: “Đoán xem hôm nay tớ nhìn thấy ai?” Vừa đi về phía chiếc xe của mình, vừa gọi điện thoại cho Tiêu Hằng, “Cậu chắc chắn sẽ không ngờ tới”

“Nếu đã không ngờ tới, thì tớ sẽ không hỏi nữa” Tiếng ồn ào, từ trong điện thoại truyên tới, giọng nói của Tiêu Hằng, cà lơ phất phơ: “Lục Thâm, có muốn đến đây chơi không? Cảnh đẹp, gái mới đến cực kì thú vị.”

Lục Thâm nghe thấy giọng nói cà lơ phâất phơ của Tiêu Hằng, cũng không phản ứng lại anh, nói thẳng: “Giản Đồng. Tớ ở nhà họ Giản nhìn thấy Giản Đồng”

Ở đầu dây bên kia điện thoại, nhất thời im lặng, rồi lại truyên đến tiếng cười vui sướng: “Tớ nói ai chứ? Cô ta à? Lục Thâm cậu đã hết thú vị đến như này rồi sao, tớ sớm đã chán ngấy với loại phụ nữ như cô ta rồi. Cậu đặc biệt gọi điện thoại đến để nói về cô ta với tớ à?”

Trong lòng Lục Thâm than thở một tiếng: “Thật là như vậy sao? Tiêu Hằng? Nếu như trong lòng cậu thực sự cho rằng như vậy, thì tại sao phải suốt ngày quyến luyến chốn tình yêu chứ?”

“Haha, cậu thật buồn cười, Lục Thâm, tớ vốn dĩ là người như vậy. Cậu cứ coi như thời gian trước đầu của tớ bị cửa kẹp vào, nên mới nhất thời xuất hiện tinh thân thất thường đi”

Bên phía Tiêu Hằng không kiễn nhẫn được nữa: “Được rồi, tớ đang ăn chơi vui vẻ, không có chuyện gì thì tớ cúp máy đây.”

Đang chuẩn bị cúp máy, thì trong điện thoại truyên đến giọng nói trâm tĩnh của Lục Thâm: “Cậu biết quỹ duy ái chứ? Nhà họ Giản hôm nay tố chức một bữa tiệc, thực ra là để đấu giá quỹ duy ái, Trâm Tu Cẩn cho Giản Đồng mượn 1500 tỉ, ‘quỹ duy ái’ liên bị Giản Đồng mua lại. Tiêu Hằng, cậu phải suy nghĩ kĩ, Giản Đồng dơ bẩn xấu xí trong mắt của cậu, đã lấy lại quỹ duy ái, đừng có đến cuối cùng, một người đường đường là cậu chủ Tiêu như cậu, còn không bằng một Giản Đông”

Lần này, không cần Tiêu Hằng nói cúp máy, Lục Thâm nói xong, không nói thêm lời nào nữa, thẳng thắn cúp máy trước.

“Tít” một tiếng, khóa xe được mở ra, Lục Thâm kéo cửa xe ra rồi ngôi vào trong, chiếc xe lái đi… Những chuyện có thể làm anh đều làm hết rồi, còn Tiêu Hằng có thể bước ra khỏi sự suy sụp tinh thân kia không, vậy thì phải xem quả bom lần anh anh ném xuống, có thể phát huy được uy lực như thế nào.

Nghĩ đến Giản Đồng, đôi mắt của Lục Thâm bỗng trở nên phức tạp, trong ánh mắt hiện lên vẻ có lỗi… “Tôi xin lỗi, Giản Đồng, vì đã lợi dụng cô”

Nhưng chỉ cần Tiêu Hằng có thể đứng dậy làm lại từ đầu, Lục Thâm sẽ không hối hận, lợi dụng một người phụ nữ không thù không oán gì với anh…

Suy cho cùng người phụ nữ đó, có là gì đâu?

Đôi môi mỏng của Lục Thâm, tùy tiện hếch lên, so với vẻ lịch sự dưới gọng kính vàng hằng ngày, thì nhiều hơn một chút lạnh lùng.

Thương nhân không thể tách rời lợi nhuận cao… Anh là thương nhân, mà bản chất của thương nhân chính là lạnh lùng.

“Thực sự… thực sự, chỉ cần tên Tiêu Hằng đó có thể đứng lên làm lại từ đầu..” Cho dù những lời nói kia của anh, khiến cho Tiêu Hằng càng thêm hiểu nhầm Giản Đồng, cho dù Giản Đồng vì thế mà phải chịu không công bằng… Khóe miệng của Lục Thâm cong lên, không có một chút ấm áp nào, điều này đã nói lên được thái độ của anh — một Giản Đồng để đổi lấy một Tiêu Hằng, có đổi hay không?

Đổi!

Cảnh đẹp Tiêu Hằng từ lúc bắt đầu cúp máy, sắc mặt liền nặng trĩu, ngồi ở bên cạnh, lại kết thêm một đống bạn rượu, bầu không khí ăn ăn uống uống lúc này rất high, chỉ có Tiêu Hằng là không có tinh thần.

“Cậu chủ Tiêu, đang nhớ người đẹp nào mà lại trầm tư thế? Các anh em gọi anh uống rượu kìa”

Một người trẻ tuổi tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ cười nói vui vẻ đến gần chỗ của Tiêu Hằng, một tay bám lên vai của Tiêu Hằng, tay kia cầm lên cốc rượu whisky, “Cậu chủ Tiêu, người anh em mời anh rượu. Uống!”

Tiêu Hằng đột nhiên bật dậy, tay vừa dang ra, liền hất đổ cốc rượu trong tay của người kia, lạnh lùng nói: “Ai là người anh em của anh? Anh là người anh em của ai?”

“Hả..” Người đó bỗng đơ ra, ngay lập tức bật cười: “Ô, mau đến mà xem, mọi người mau đến mà xem, cậu chủ Tiêu của chúng ta hôm nay lại muốn hài hước rồi ~”

Đang nói, thì bị Tiêu Hằng ngắt lời: “Haha~ uống với anh hai cốc rượu, cùng uống với nhau hai lần, thì liền tự động gắn mác, nhận tôi làm người anh em rồi sao?

Xin lỗi, mẹ tôi không có nhiều “con trai như vậy.

Về chuyện nịnh nọt, thì phải nhìn tâm trạng của người khác. Vào lúc tâm trạng tốt, cùng các anh uống hai chén, lúc tâm trạng không tốt, các anh lại giả bộ làm anh em của nhà nào vậy”

Nói xong, rút ra tờ phiếu, để lại một xấp tiền: “Những ngày này các anh vui chơi cùng tôi, bữa hôm nay coi như tôi mời, cứ vui chơi hết mình đi.”

Nói xong, giơ đôi chân thon dài bước ra khỏi phòng riêng.

Lúc rời khỏi phòng riêng, vào khoảnh khắc cánh cửa phòng riêng đóng lại, những tên vừa nãy tức giận nhưng không dám nói ở bên trong, vào lúc anh rời đi liền lớn tiếng chửi mắng.

Tiêu Hằng không hề quan tâm, quay đầu cười nhạo liếc về phía cánh cửa của phòng riêng, rút ra bao thuốc, châm lửa vào điếu thuốc, rồi hút một hơi sâu, nhẹ nhàng thở ra một làn khói thuốc trắng, đầu thuốc vừa được châm cháy, còn có cả một đoạn dài vẫn chưa được hút hết, thả ngón tay ra, lặng lẽ rơi xuống đất, đôi giày da giãm mạnh lên điếu thuốc, rồi lại mạnh mẽ vê đi vê lại.

Đôi mắt đào hoa ngay lập tức trở nên lạnh lùng, vẻ mặt hung dữ liếc ra bên ngoài cửa sổ, giơ đôi chân đang vê điếu thuốc kia lên, bước chân thật to đi ra ngoài.

Chiếc xe chạy như bay trên đường, tốc độ đó, giống như muốn bay lên, nhưng anh dường như hoàn toàn không chú ý đến, đôi mắt nhìn chăm chằm về phía trước, đôi chân mạnh mẽ giãm xuống chân ga.

Là ban đêm, bây giờ đã là 11-12 giờ đêm rồi.

Một chiếc Maserati, chạy như bay, cuối cùng cũng dừng trước nơi ở của nhà họ Tiêu.

Chiếc xe vừa dừng lại, cửa xe ngay lập tức được đẩy ra, cuối cùng, Tiêu Hằng xuống xe, lập tức vội vàng đi vào trong nhà.

Quản gia nghe đấy tiếng động, ngay lập tức chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy hình bóng xuất hiện ở ngoài cửa, thì ngay lập tức dừng lại, nói: “Cậu chủ, ông cụ đã dặn dò rồi, không cho phép cậu bước chân vào cửa”

Tiêu Hằng gầy đi rồi, trên khuôn mặt hao gầy ấy là một vẻ lạnh lùng, lúc mở miệng, khàn giọng không nói nên lời: “Cháu tìm ông nội.”

Quản gia nói, “Cậu chủ, cậu hãy đợi một chút, để tôi đi hỏi ông cụ”

Quản gia đi rồi quay lại, vẻ mặt khó xử nhìn Tiêu Hãng: “Ông cụ nói ông ấy ngủ rồi…”

Nếu như là ông cụ Tiêu “nói” mình đã ngủ, vậy sao lại có thể ngủ được chứ?

Tiêu Hằng rủ mắt xuống, nghẹn ngào nói một câu: “Cháu biết rồi, chú”

“Vậy… tôi tiên cậu chủ nhé?”

“Không cần rồi”

Quản gia bất lực, chỉ có thể đóng cửa lại.

Tiêu Hằng đứng ở ngoài cửa, quay người rời đi, rôi dừng lại ở giữa đường, bỗng nhiên quay người lại, “bịch”, thẳng thắn quỳ xuống đất.

Ông cụ Tiêu đứng ở trên tầng hai. Quản gia liền đi đến: “Ông cụ… lúc còn trẻ thì có ai mà không phạm sai lầm chứ? Ông hấy..”

“Ở đây không có chuyện của cậu rồi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi” Ông cụ Tiêu không đợi quản gia nói xong, thản nhiên mở miệng đuổi người đi.

Để lại một người, đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống bóng hình đang quỳ ở tầng dưới… Ông gửi gảm hy vọng rất lớn đối với người cháu đích tôn này, nhưng cũng không thể để cho anh mắc sai lâm thêm nữa.

“Cứ quỳ như vậy đi” Ông cụ Tiêu lãnh đạm tự nói.

Đọc truyện chữ Full