TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 158

Chương 158: Xin lỗi, tôi yêu em tuyệt đối sẽ không buông tay

Chỉ cần ngoan ngoãn, thì sẽ không phải đau khổ nữa, chuyện đơn giản như vậy… Cô có lí do gì mà không làm theo chứ?

“Em không cần phải đến “duy ái’ nữa”

“..” Tại sao? Người phụ nữ mấp máy môi, cuối cùng lại đem câu hỏi kháng nghị này ấn vào trong bụng… Chỉ cân ngoan ngoãn, thì sẽ không phải đau khổ nữa… “… Ữm”

“Bây giờ tất cả những hạng mục kinh tế có liên quan đến “duy áï, cứ giao cho người mà em tin tưởng làm… Ữm, cô Vi Vi An đó cũng không tồi” Người đàn ông lại “đề nghị” một lần nữa.

“Nhưng…” Nhưng mà có vài người tương đối khó đối phó, Vị Vi An sẽ không làm được… Cô ngay lập tức muốn phản bác lại. Trong đâu cứ nóng lên câu “Chỉ cân em ngoan ngoãn, thì tôi sẽ không đối xử với em như thế nữa”, dè dặt cúi đầu xuống, bất lực căn chặt răng lại: Giản Đông, không cần phải phản kháng, không có tác dụng đâu, đều là uống công mà thôi, anh ấy không buông tay, thì cô đến cả cái thành phổ này cũng tuyệt đối không thể.

Không cân phải phản kháng, nếu không anh sẽ bẻ căm của cô.

“Tôi biết rồi” Cái đầu nhỏ cúi xuống, gật đầu nghe lời.

Nhưng sao lại không cam tâm như thế này!

Đôi mắt hơi đỏ lên, cuối cùng vẫn là không kiêm chế được: “Tại sao tôi đến cả ‘duy ái’ cũng không được đến nữa?” Công phu tu luyện suy cho cùng vẫn là không đủ, dưới sự kìm nén, vẫn là không kiêm chế được mở miệng: “Có Trầm Nhị mà, tôi không chạy được đâu”

Giọng nói ở trên đỉnh đầu, cười giễu cợt một tiếng, ánh mắt của người đàn ông đặt lên trên đỉnh đầu đen xì của người phụ nữ, cái búi tóc ở trên đầu, hai bó tóc đang lắc lư, thò bàn tay ra, che lên đỉnh đầu của cô, xoa nhẹ nhàng: “Thì ra tiểu Đồng của tôi cũng biết không nên trốn chạy à?

Nghe xong, người phụ nữ bỗng run rấy… Nhớ lại, người đàn ông này chưa từng nhẹ nhàng gọi cô một tiếng “tiếu Đồng” như vậy?

Một tiếng “tiểu Đồng” mong mỏi hơn hai mươi năm nay, lại đến một cách bất ngờ như vậy, nhưng sao cô lại muốn bật cười như thế này chứ?

May là, đang cúi đầu, anh cũng không thể nhìn thấy được vẻ cười nhạo trong ánh mắt của cô.

Cũng sợ, bị anh nhìn thấy vẻ cười nhạo trong ánh mắt này, thì lại sẽ nghĩ ra cách như thế nào để giày vò cô.

“Em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, chuyện của “duy ái, em không cần phải lo lắng, chuyện Vi Vi An không giải quyết được, thì báo cáo cho tôi, đương nhiên, tôi sẽ giải quyết giúp em” Trên đỉnh đầu, truyền đến giọng nói trâm thấp của anh: “Em chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi”

Toàn tâm toàn ý yêu tôi giống như hai mươi năm trước là được rồi… Trong lòng anh nói thêm một câu.

“… Ứm” Chỉ cần ngoan ngoãn… Đôi môi của cô lặng lẽ cong lên, cười gượng một tiếng: Chỉ cần ngoan ngoãn!

Rốt cuộc, anh muốn làm gì!

Quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, ngày hôm qua bị kéo lên xe từ trong sảnh làm việc, rồi đưa đến Đông Hoàng, anh lại không hề chạm vào cô. Đêm nay, cô lại đếm từng giây cho đến lúc trời sáng rồi.

Điều chưa từng nghĩ là, vào giờ anh đi làm, anh lại một lần nữa kéo cô lên xe.

Cột đèn ở bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng di chuyển ra phía sau.

Cứ nhìn cứ nhìn…

Trong lòng bỗng kinh ngạc, thốt lên: “Đây không phải là đường đi đến Trầm thị!”

Vừa nói xong, đôi vai liền nặng trĩu, quấn lên một nhiệt ấm, “Chính xác” Giọng nói từ tính đi kèm với mùi hương cỏ xanh còn bí mật mang theo thoang thoảng mùi ni-cô-tin, thở ra trên vành tai của cô: “Từ hôm nay trở đi, em sẽ ở trong trang viên của nhà họ Trầm” Tôi đưa em về nhà rồi đây… Trong lòng anh, bổ sung thêm một câu.

Cũng vì câu nói “Tôi đưa em về nhà rồi đây” ở trong lòng này, mà trái tim yên tĩnh nổi lên làn sóng lăn tăn, xao động trong lặng lẽ… Nhà của anh, có anh ở, thì mới là nhà.

Lần đầu tiên, có cảm giác gia đình, cái gia đình mà mong đợi có cả cô.

Trước kia, người phụ nữ này bước vào trang viên, anh chỉ cảm thấy cái thứ phiền phức này lại quấn đến rồi, bất luận anh biểu hiện thờ ơ, biểu hiện ra vẻ không hi vọng nhìn thấy cô bước vào trong căn nhà của nhà họ Trầm như thế nào, người phụ nữ này cứ luôn mặt dày, giả vờ nghe không hiểu mệnh lệnh của anh, cứng đầu ở trong căn nhà của anh không chịu đi.

Anh ở phòng sách làm việc, cô với Hạ Vi Minh liền ở trong vườn sưởi nắng.

Thỉnh thoảng vào lúc anh mệt, đứng dậy đi vê phía cửa sổ, thì nhìn thấy cô vén quần cởi giày ra ở trong vườn, không hề có một chút vẻ dịu dàng ẩm áp nào của một người con gái, sõng soài ngồi trên bãi cỏ.

Vậy mà kí ức vẫn vô cùng sâu sắc như thế.

Anh lại vô cùng mong chờ những ngày tháng sau này.

Nhưng người phụ nữ ở bên cạnh anh, lại không hề nghĩ như vậy.

Đôi vai bỗng rung lên… Trang viên của nhà họ Trầm, có quá nhiều kí ức liên quan đến cô và anh, và kí ức liên quan đến cô và Hạ Vi Minh… Sau này, lại phải ở đây sao?

Đôi môi run câm cập, đã hiện ra màu giống như tro tàn… Thật muốn chạy trốn.

“Tôi… tôi, ở Đông Hoàng cũng rất tốt, tôi cũng quen sống ở đó rồi”

Đến ngày hôm nay, cô đến cả phán kháng cũng mệt mỏi và yếu đuối như vậy.

“Ngoan, nghe lời, ở trang viên rộng rãi hơn.

Đến buổi chiều, sẽ bảo người làm cho em một cái bánh kem phủ socola, phòng sách của tôi có sách, em có thể lấy sách, ngồi ở trong vườn, vừa sưởi nẵng vừa uống trà chiều.”

Nhưng đây không phải là điều cô muốn!

Ở trong một nơi có quá nhiều hồi ức như thế?

“Tôi có thể không…”

“Lại không ngoan rồi?” Giọng nói từ tính, nhẹ nhàng thốt lên vài chữ. Toàn thân người phụ nữ co lại,àn tay đặt ở trên đùi, nằm chặt lại thành nắm đấm.

Một lúc lâu sau, chậm rãi, dân dần mở ra, “Tôi sẽ ngoan” Giọng nói thô khàn, cất lên với vẻ bất lực.

Người đàn ông lúc này mới bằng lòng xoa đầu của cô: “Khen thưởng cho em, buổi chiều sẽ để Tô Mộng đi dạo phố cùng em, muốn cái gì, thích cái gì, thì cứ thoải mái mua”

Đổi lại là người khác, có thể đã cảm kích đến mức mừng rơi nước mắt.

Boss mở miệng, muốn cái gì thì mua cái đó, một người đàn ông nói với một người phụ nữ: Em muốn cái gì, thì cứ thoải mái mua… Nhưng giây phút này, lông ngực của Giản Đồng, bỗng đau nhói, từng trận từng trận sợ hãi.

Từ chuyện của “duy ái, anh không để cô nhúng tay vào.

Từ Đông Hoàng, chuyển đến trang viên của nhà họ Trầm.

Mà lúc này, lại để Tô Mộng cùng cô đi mua sắm quần áo… Mọi thứ, chính là anh đang từng chút một lấy đi sự tự do của cô, khống chế mọi thứ của côi Không để cô nhúng tay vào chuyện của ‘duy áï, là muốn ngăn cách cô khỏi cái vòng tròn đó.

Chuyển đến trang viên của nhà họ Trầm, là khống chế sự tự do của cô.

Mà để Tô Mộng cùng cô đi mua sắm quần áo… Là anh cố tình coi cô là chim hoàng yến để nuôi!

Một nỗi tức giận, bao trùm vào trong lông ngự!

c “Em phải ngoan” Trên đỉnh đầu đúng lúc vang lên giọng nói trầm tĩnh.

Giản Đồng đang tức giận, đột nhiên bừng tỉnh, rồi bỗng run cầm cập! Ra sức chèn ép cái tức giận không nói nên lời đó xuống!

Không có tác dụng gì đâu, người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô, mọi thứ cô làm đều vô dụng! Phản kháng chỉ sẽ khiến cho cô phải chịu khổ mà thôi!

Dù sao thì… dù sao thì bất luận làm như thế nào, cũng đều vô dụng, Giản Đồng, đừng có chọc giận anh ấy nữa.

Chiếc xe lái vào trong cánh cổng sắt, trang viên của nhà họ Trầm vẫn giống như trong kí ức, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp.

Cô không kìm được liền quay đầu lại phía sau, xuyên qua cửa kính phía sau chiếc xe, nhìn thấy cánh cổng sắt màu đen đang càng lúc càng xa, chậm rãi đóng lại từ hai phía… Từ hôm nay trở đi, ở nơi đây, chính là cái lồng hoàng yến của cô, nhằm mắt lại, giấu đi giọt lệ ở trong mắt, cô quay đầu, lại làm một Giản Đồng “khôn khéo” kia.

Cô đang nhìn ra bên ngoài, anh thì đang nhìn cô. Trong đôi mắt phượng hoàng hẹp dài, hiện lên một chút vẻ áy náy… Tôi xin lỗi, Giản Đồng.

Anh quả thực không biết nên dùng cách gì, mới có thể giữ được người phụ nữ này ở bên cạnh anh… Mới có thể khiến cho trái tim của người phụ nữ này, quay về giống như ba năm trước, trong lòng trong mắt chỉ toàn là anh.

Nhưng kể cả khi quan tâm cô, và giam cầm cô, anh vẫn sẽ không buông tay!

Đột nhiên, trong đôi mắt đen nháy hiện lên một vẻ điên dại… Xin lỗi, tôi yêu em, tuyệt đối sẽ không buông tay!

“Cậu chủ, cậu về…!” Cửa xe mở ra, là bóng dáng già cỗi mà lại khỏe mạnh của quản gia Hạ, giọng nói của quản gia Hạ, lại vào khoảnh khắc cửa xe được mở ra, đột ngột dừng lại!

Con ngươi đục ngầu, dường như có thể nhìn ra, trên khuôn mặt già cỗi cứng nhắc kia, là một mầu tái mét!

“Cậu chủ, sao cô ta lại ở đây?” Giọng nói của quản gia Hạ, cuối cùng cũng không cứng nhắc nữa, nghiên chặt hàm răng trừng mắt nhìn vào Giản Đồng ở trong xe, rồi chất vấn!

Đọc truyện chữ Full