TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 160

Chương 160: Cô có lời gì muốn nói với tôi không

Người đó ở trong phòng sách bận rộn cả một ngày, vẻn vẹn là sau khi ăn cơm xong, lại vội vàng đi vào trong phòng sách.

Chỉ dặn dò cô một câu, nếu có chuyện gì, thì hãy tìm người giúp việc.

Giản Đồng ngồi dưới hành lang ở bên ngoài trang viên, nhìn người làm vườn chăm sóc cây cối, ánh mặt trời rất đẹp, bầu trời rất xanh, đến cả gió, cũng có mùi nước hoa nhẹ nhàng, phảng phất, giống như quay trở lại trước kia.

Không có ai đến quấy rầy cô, bất giác, liền năằm trên cái ghế dài làm bằng tre trúc đánh một giấc ngon lành.

Mọi thứ đều rất tốt, tốt đến nỗi không đủ chân thực.

Nếu như lơ là cái bóng dáng cứng nhắc nghiêm nghị ở đầu hành lang kia đi, vậy thì mọi thứ, quả thực là rất tốt rất tốt.

Ở đầu hành lang cách đó không xa, mái tóc trắng bạc đung đưa theo gió, cũng không thể che lấp được đi vẻ thù hận trong đôi mắt già cỗi dưới cặp lông mày trắng xám.

Tau của quản gia Hạ vịn vào cái cột nhà ở bên cạnh, một đôi mắt già cỗi vô cùng nham hiểm, đặt lên trên bóng dáng đang nằm ngủ ở dưới hành lang kia… Ngay lập tứ!

cNgón tay gấy vào cái cột nhà được làm bằng gỗ, từng đường gân xanh ở nổi lên trên ngón tay, ông không cam tâm!

Tại sao người phải chết lại là Vi Minh của ông!

Con gái của ông, hiếu thảo lại ngoan ngoãn, ông trời sao lại không có mắt, mà lại đem đứa con gái của ông đi chứt Trong lòng nặng triĩu, quản gia Hạ lặng lẽ bước về phía người đang nằm ngủ kia, dừng ở bên cạnh cái ghế dài, đôi mắt già màu nâu xám, giống như máy móc, vô cùng bạc bẽo, vô cùng lạnh nhạt, di chuyển từng chút một, từng chút, lại từng chút… Ánh mắt đột ngột dừng lại, khóa lên trên khuôn mặt của Giản Đồng.

“Dậy đi”

Sau khi ông nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ một lúc lâu, liền cứng nhắc mở miệng: “Mau dậy đi”

Giản Đồng trong cơn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, liền thức giấc, vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy quản gia Hạ đang đứng bên cạnh mình, một chút vẻ chưa tỉnh ngủ vẫn còn đó, ngay lập tức biến mất không dấu vất.

Vào lúc mở miệng ra như muốn nói cái gì đó, đột nhiên ại im bặt… Đối diện với người bố của Hạ Vi Minh, cô có thể nói cái gì chứ?

Kêu oan?

Chắc là người già này không muốn nghe đâu?

Xin lõi?

Hối hận?

… Dựa vào cái gi Dứt khoát, chậm rãi cúi đầu xuống, cô không nói gì. Quản gia Hạ đứng bên cạnh lại nhìn người phụ nữ ở trước mặt mồi hồi rất lâu… Ông muốn đợi cô mở miệng, muốn nghe xem sau khi xa cách ba năm, cô sẽ nói với ông cái gì?

Quản gia Hạ không chờ đợi được người phụ nữ ở trước mặt, người tội phạm hãm hại con gái ông ở trong mắt ông, chủ động nói với ông một câu: “Cô chủ Giản, cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?”

..” Mở miệng ra, người phụ nữ đã im lặng, lại càng thêm im lặng… Nói cái gì chứ? Bảo cô nói xin lỗi sao?

Đối diện với ai, cô cũng có thể thản nhiên mà trái lòng nói một câu “tôi xin lỗi”, bởi vì ba chữ “tôi xin lỗi” này có thể đổi cho cô chịu ít đi một trận đòn tàn nhãn, có thể khiến cho những người độc ác mong muốn ấn đầu cô xuống rồi nhất định phải bắt cô thừa nhận răng mình là tội phạm thỏa lòng mong ước.

Nhưng, duy nhất là đối diện với bố của Hạ Vi Minh… Cả đời này của ông cũng đừng có mong nghe được ba chữ mà ông muốn nghe kia!

Mãi mãi cũng đừng có mơi Trong mắt của người khác, cô quá hèn hạ, hèn hạ đến mức có để bán đi tất cả, có thể không màng đến tôn nghiêm, có thể mặc kệ cho người khác coi cô như một kẻ hề… Đúng, trong mắt của người khác, cô – Giản Đồng, ngày hôm nay, chính là một người thấp hèn như vậy.

“Cô chủ Giản thực sự không có lời nào muốn nói với tôi, người thân của Hạ Vi Minh, người bố ruột của đứa con gái đáng thương mà ba năm trước người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao!”

Lồng ngực của quản gia Hạ như một ngọn lửa, vô cùng giận dữ nói với Giản Đồng!

Ông muốn nhìn xem, nhất định phải nhìn xem, vẻ sám hối trên khuôn mặt của Giản Đồng muôn lần đáng chết này!

Nhưng!

Người phụ nữ ở trước mặt, vẫn cúi thấp đầu xuống.

Lúc này, dưới ánh mắt kích động tức giận của ông, cô – một Giản Đồng vẫn luôn trầm lặng kia, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên thật cao, mắt của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy vẻ giận dữ của quản gia Hạ đứng trước mặt, điều khác với quản gia Hạ là, ánh mắt của Giản Đồng trong veo, sạch sẽ, và ngay thẳng!

“Những lời cô muốn nói với tôi đâu?” Vẻ sám hối ở trên khuôn mặt của của cô đâu? Tại sao không có!

Tại sao đều không có!

Tại sao trên khuôn mặt của cô một chút vẻ sám hối cũng đều không có? Con gái của ông chết rồi!

Thì không đổi được lại một chút vẻ sám hối nào sao?

Nhìn vào người già có ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ ở trước mặt, trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Giản Đồng, chậm rãi nở ra một nụ cười nhẹ nhàng: “Quản gia Hạ không nhìn ra à? Tôi, đã trả lời chú rồi đó.”

Dáng vẻ cái lưng thường xuyên cong lại, cuộn tròn vòa không có một tí khí chất nào thậm chí còn vô cùng sợ hãi của cô, giãn ra, đường đường chính chính nhìn thẳng vào mắt của quản gia Hạ, trong con mắt đen trằng rõ ràng của cô, vô tư mà ngay thẳng! – Đây, chính là câu trả lời của Giản Đồng!

Còn có lời nói nào có thể địch lại được cử động vô tư ngay thẳng của cô lúc này không?

Đọc truyện chữ Full