TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 169

Chương 169: Không thể thuận theo em

“Không thể nào, ông cụ không cần thiết phải.. “

“Là do tôi đã lơ là rồi.” Người đàn ông nhìn ra bên ngoài cửa số, lãnh đạm nói, Trầm Nhị toàn thân run rấy, đôi vai bỗng thấy nặng trĩu… Boss là đã nhận định chuyện này là do ông cụ làm chủ rồi.

“Boss, anh hãy suy nghĩ kĩ lại. Trong này nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, xin anh hãy cho tôi một thời gian nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để tìm ra manh mối!” Trầm Nhị đột nhiên quỳ xuống, kiên quyết nói. Nhà họ Trâm có ân huệ với cả gia đình anh, nếu như vì bản báo cáo này của anh, không rửa sạch được nỗi oan cho Giản Đồng, mà ngược lại lại gây họa cho nhà họ Trầm, thì Trầm Nhị anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn!

Nghe xong, Trầm Tu Cẩn lãnh đạm quay đầu lại, rủ mắt liếc nhìn Trầm Nhị đang quỳ rạp ra đất, ngay tức nhìn thấu được tâm tư của Trầm Nhị, cười nhẹ một tiếng: “Tôi bảo cậu âm thầm điều tra chuyện của ba năm trước, nhưng bây giờ xem ra, Trầm Nhị, cậu còn cho rằng, chuyện này không có ai biết sao?”

Ngón tay chỉ vào tập tài liệu ở trên bàn, đôi mắt lạnh lùng nheo lại: “E là ngay từ lúc cậu bắt đầu hành động, thì đã lọt vào tâm mắt của người ta rồi. Nhìn xem, những chứng cứ này đều được làm rất tỉ mỉ không chê vào đâu được” Chỉ là, tại sao ông cụ lại đưa ra quyết định như thế vào ba năm trước chứ?

Đây cũng là chuyện mà Trầm Tu Cẩn lúc này không hiểu được.

Nếu như nói, ba năm trước quả thực đã xảy ra những chuyện khiến cho anh vô cùng phiền não, nhưng đây cũng là chuyện của chính nhà họ Trầm, ông cụ bất luận như thế nào, cũng không cần thiết phải kéo một cô gái năm đó mới hai mươi tuổi vào để làm ba đỡ đạn.

“Cậu xuống dưới đi” Trầm Tu Cẩn giơ cánh tay lên, vẫy vẫy, ý muốn bảo Trầm Nhị lui đi.

Trầm Nhị vẫn muốn nói nhiều hơn, vừa ngẩng đầu, thì bị con mắt đen nháy dường như đã nhìn thấu tâm tư của anh khóa chặt lại: “Trầm Nhị, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng chuyện này, đã không còn đơn giản như những toan tính và thủ đoạn giữa những người con gái nữa rồi”

“Vậy cô Giản…”

“Tôi sẽ lấy cô ấy”

Trầm Nhị sợ hãi, đột nhiên mở to mắt ra, chớp chớp mắt… Boss nói, muốn làm gì cơ?

“Nhưng mà nếu như thực sự là ông cụ… vậy ông cụ sẽ để cho cô Giản bước chân vào nhà họ Trầm sao?”

“Tôi sẽ lấy cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy cả đời” Lúc Trầm Tu Cẩn nói câu này, không hề nghiến răng, cũng không hề có ẩn tình gì, nhưng Trầm Nhị chính là tin rằng, người đàn ông ở trước mặt này, tuyệt đối sẽ không chỉ tùy tiện nói ra mồm.

Anh lại nhớ đến người phụ nữ trước kia theo đuổi Boss chạy khắp thế giới, mãi mãi đứng ở sau lưng Boss kia, không biết nên vì cô Giản thấy vui, vui mừng vì cô hết phải chịu khổ, hay là phải đau lòng thay cô, cái nhận lời đến muộn này, lại là vào sau khi thế giới của cô bị phá hủy, bị đảo lộn điên cuồng thành một đống lộn xôn, thì lại chầm chậm mà đấn.

Vào lúc Trầm Nhị đi ra khỏi phòng sách, tâm trạng vẫn cứ không thể bình tĩnh được.

Chỉ hy vọng người phụ nữ đáng thương này, có thể từ đó mà kết thúc khổ cực, từ đó mà sống một cuộc sống hạnh phúc giống như trong thế giới cổ tích.

Trầm Tu Cẩn lúc này không hề tức giận, đối với việc ông cụ có nhúng tay vào chuyện của ba năm trước hay không, trong lòng anh dường như đã khẳng định.

Nhưng đối với việc ông cụ tại sao cứ phải nhằm vào Giản Đồng, Trầm Tu Cẩn đã nghĩ ra rất nhiều lí do, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm được ra manh mối.

Nếu như nói Giản Đồng có chỗ nào vượt trội hơn người, đúng, có, sự niêng năng và chịu khổ nhọc của cô, cùng với cái miệt mài làm việc, trong cái vòng tròn xa hoa đồi trụy này, cho dù là đàn ông, không không thể sánh được với cô.

Cái xuất sắc của cô, không cần gì phải nghi ngờ.

Nếu như nói, ông cụ là sợ cô qua xuất sắc, sẽ trở thành hòn đá cản đường của nhà họ Trâm trong tương lai… Điều này cũng không hợp lí.

Nếu như nói có liên quan đến cuộc chiếc đấu võ của ba năm trước, vậy thì càng không hợp lí.

Chỉ một nhà họ Giản, vào lúc ông cụ Giản còn sống, quả thực có chút trọng lượng, nhưng lúc đó ông cụ Giản đã qua đời, những trận đấu võ đó, nhà họ Giản cũng chẳng tham dự nữa, cũng chẳng liên quan gì đến nữa.

Trầm Tu Cẩn không ngốc, không sẽ không ngu ngốc đến nỗi bây giờ phải chạy đến hỏi xem ông cụ là tại sao.

Giơ cánh tay lên nhìn thời gian, giơ chân bước ra khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ, đẩy cửa bước vào, “Buổi tối cùng tôi đi tham dự một bữa tiệc thương nghiệp.”

“Không đi” Troing phòng ngủ, người phụ nữ lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, nhìn vào cái cửa sổ đã được lắp đặt lớp đề phòng, xuyên qua cửa kính, nhìn lên trời, nghe thấy giọng nói của người đàn ông, không quay đầu lại mà nói.

“Không thể thuận theo em được”

Giọng nói trầm tính của người đàn ông, lãnh đạm nói.

Người phụ nữ quay lưng lại với anh, đôi môi hé lên một nụ cười chế giễu: “Nếu đã không thể thuận theo tôi, thì chủ tịch Trầm hà tất phải uổng công thông báo cho tôi?” Giống như anh, sau ngày hôm đó, đem cô giam cầm trong cái trang viên này, không ra ngoài được, giống như con chim hoàng yến bị nhốt.

Mỗi một cánh cửa sổ trong trang viên, đều trong ngày thứ hai, được lắp đặt một lớp đề phòng… Đề phòng, đề phòng ai?

Đọc truyện chữ Full