TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 193

Chương 193 VẾT THƯƠNG LẶP LẠI

Khi xe đến nhà họ Giản, rồi lái vào cánh cửa sắt nhà họ Giản, Giản Đồng xuống xe, “Chị Mộng, chị về trước đi. Em còn phải ôn lại chuyện cũ với bà chủ Giản”.

Đôi mắt đẹp của Tô Mộng chuyển động, tâm mất rơi vào gương mặt không chút biếu cảm nào của Giản Đồng…cười nhẹ một tiếng: “Không thể như thế được, vứt cô một mình ở nhà họ Giản, tôi làm sao có thể giải thích với cho chủ tịch Trâm”

Cố họng Giản Đồng siết lại: “Chị..”

“Tôi cùng có vào đó”. Tô Mộng vừa đóng cửa xe, vừa bình tĩnh đi đến bên Giản Đồng, đưa tay khoác lên vai Giản Đồng, dùng âm thanh mà chỉ có hai người nghe thấy nói bên tai Giản Đồng: “Cô yên tâm, dù sao tôi cũng đã làm việc dưới trướng Trầm Tu Cẩn bao nhiêu lâu như thế, dù là trắng hay đen thì những thứ nên ứng phó tôi đều có thể ứng phó được. Hơn nữa, tôi lại là người của Trầm Tu Cẩn nữa, bọn họ dám làm gi tôi sao?”

Vừa nói vừa cười cười khoác tay lên vai Giản Đồng, đi vê phía trước Bà chủ Giản đã ra đón sẵn: “Tiểu Đồng, con đã về rồi. Ấy? Còn có cả chị Mộng cũng ở đây à”

“Đồ đâu?” Giản Đồng không nói nhiều lời thừa thãi, sau khi đi cùng với bà chủ Giản vào bên trong, sau khi vào đến nhà họ Giản liền hỏi ngay.

“Đồ gì cơ?” Bà chủ Giản hơi sững lại.

“Chứng minh thu”.

Giản Đồng lạnh nhạt nói, hồm nay cô đến nhà họ Giản chỉ vì để lấy chứng minh thư, cũng nhân cơ hội này, trốn thoát khỏi tâm mặt Trâm Tu Cẩn.

Bà chủ Giản như ngộ ra điều gì: “Ồ ö, chứng minh thư à, ở ngăn kéo bàn trang điểm của mẹ, lúc nữa đi lấy cho con. Cứ uống tách trà nóng trước đã, trời lạnh như thế này, uống chút nước nóng không chết cóng mất”.

Tỉnh thần bà chủ Giản vốn không nên hoảng hốt như thế, chỉ là việc sẽ xảy ra ngày hôm nay khiến bà ấy có chút nghĩ ngợi, nên bị phân tâm.

Liếc nhìn tách trà người làm bê lên, ánh mät của Giản Đồng lại một lân nữa rơi xuống gương mặt của bà chủ Giản: “Bà chủ Giản cứ lên nhà lấy chứng minh thư đi”.

Bà chủ Giản nhìn về hướng Giản Chấn Đồng, dường như một người không thể quyết định được, người kia gật gật đầu, bà mới gật đầu với Giản Đồng nói: “Được, em đi lấy cho con”.

Bà chủ Giản đi rồi quay lại ngay, câm theo chứng minh thư xuống lầu, vừa trìu mếm trách móc Giản Đồng: “Con nói xem, đứa con này, sao lại gấp gáp muốn lấy chứng minh thư như vậy, sao lại không tin tưởng bổ mẹ của chính mình như thế.

Bố con phải mất một chút công phu, vượt qua chăc trớ, dối trên gạt dưới để đáp ứng yêu cầu của con, không thể để chủ tịch Trâm biết được Khó khăn läm mới giúp con làm được chứng minh thư mới”

Bà chủ Giản hiên từ như thế này, người nào không biết lại thực sự sẽ cho răng, đây là một người mẹ tốt hiền từ.

Không cân nói thứ khác, nói riêng chuyện vừa rồi Giản Đồng chỉ đòi chứng minh thư từ bà chủ Giản, mà bà chủ Giản lại ngầm nhìn Giản Chấn Đồng, hỏi ý kiến của ông.

Đây…sao có thể xem là người một nhà đượ!

cCăn bản không khác gì người ngoài Giản Đồng nhanh chóng rút lây chứng minh thư từ tay bà chủ Giản… Sự hiền từ, yêu thương giả tạo của bà chủ Giản, cô sớm đã chàng mong đợi gì, hiện tại nghe thấy chỉ cảm giác chói tai và chế giêu.

Ánh mät quét qua chứng minh thư trong †ay…Đáy mắt cô lộ ra một nụ cười chế giêu Thì ta, đây là nguyên nhân khiến Giản Chấn Đồng phải dối trên lừa dưới, giấu diếm tai mät của người đàn ông kia…trên chứng minh thư, dòng họ tên, viết hai chữ to tướng: Trâm Đồng.

Cô ẩy đã đổi họ rồi.

Cười nhẹ một tiếng, từ tận đáy lòng có chút đau khố, cố găng đè nén khống chế, ngấng đầu lạnh nhạt quét qua Giản Chấn Đông: “Tại sao cứ nhất quyết phải là cái họ “Trâm này?”

Giản Chấn Đông ngập ngừng một chút, ông ta không thể đem sự thật nói cho cô ấy, bởi vì có một trưởng bối đức cao vọng trọng đích thân nói: Dù sao thì cô ấy lúc còn sống cũng đã gả vào nhà họ Trâm, là người phụ nữ nhà họ Trâm, sống son sắc thủy chung, thì chết cũng phải son sắc thủy chung, đương nhiên cũng phải làm ma nhà họ Trâm, tên họ trên chứng minh thư cũng…là họ Trầm thôi Đây chính là nguyên văn những lời vị trưởng bối đức cao vọng trọng ấy nói.

Lúc này Giản Chấn Đông vần còn nhớ, lúc ông nói ra yêu cầu của Giản Đồng, là muốn tìm cách làm ra một chứng minh thư mới với vị trưởng bối đức cao vọng trọng kia, thì lúc vị trưởng bối ấy đã đích thân nói ra một tràng này, đáy mắt vô cùng lạnh lùng Lúc đó càng chắc chản là, Giản Đồng, không sống được bao lâu nữa Lời của vị trưởng bối ấy, nói một là một.

Thái độ của ông già ấy cũng rất rõ ràng: Nhà họ Trâm có thể chấp nhận sự tôn tại của người con dâu là Giản Đông, Giản Đồng có thể có tên trong các thế hệ ngôi trên vị trí ngai vàng bà chủ Trâm, nhưng, chỉ có khi chết đi thì Giản Đông mới có thể ngồi trên ngai vàng bà chủ nhà họ Trầm.

Giản Chấn Đông có một khoảnh khäc cảm thấy do dự, dù sao cũng là con gái ruột của bản thân, sự việc không giống như mấy năm trước nữa, lân này, đồng nghĩa với việc ông phải đích thân tiên con gái của bản thân lên đường, Nhưng…cuối cùng Giản Chấn Đông van ra một quyết định mà ông ta cho là tốt nhất đối với nhà họ Giản.

Hy sinh một người sớm đã không còn được coi là con gái nhà họ Giản…

“Tiểu Đồng, con có muốn gặp mấy kẻ lưu manh năm đó hại con vào tù không?” Giản Chấn Đồng không trả lời câu hỏi của Giản Đồng, ngược lại lại đột nhiên nhäc đến việc mấy kẻ lưu manh kia Có muốn gặp không?

Giản Đồng rũ mät xuống, che giấu đi sự chế giêu trong đáy mãt…gặp rôi sẽ thế nào? Mà không gặp thì sẽ ra sao?

Thời gian có thể quay ngược lại sao?

Thận của cô có thể quay trở về à?

Những ngày tháng đen tối ấy, sẽ chưa bao giờ xuất hiện ư?

Cô không phải không có tim, chỉ là đã quá đau rồi, quá đau rồi.

“Ôi trời, chồng ơi, sự việc năm đó đối với Giản Đồng mà nói, đấy là một vết sẹo, sao anh có thể nhắc đến trước mặt Tiểu Đồng như thế chứ?” Bà chủ Giản vội vàng xen mồm vào, thân thiết đi lên phía trước, lấy tách trà từ bàn trà đưa lên: “Tiểu Đồng, con đừng hoảng, đừng vội vàng quyết định, uống chút nước đi, từ từ nghĩ, đừng vội”.

Giản Đồng đón lấy tách trà, như không cổ ý, dùng cơ thể canh trước mặt Tô Mộng: “Chị Mộng, đến giờ em phải uống thuốc rồi, túi xách của em hình như để quên trên xe của chị, chị giúp em lấy vào đây được không?”

Không phải cô nghĩ ngợi nhiều, mà là…trước khi cô ra khỏi nhà, đã cảm giác có gì đó không đúng, nhưng… không thê bì được với sức cám đô của cái chứng minh thư đối với cô!

Nhưng, tình nguyện mạo hiểm, tình nguyện đánh cược thì cũng là việc của bản thân cô, không thể để Tô Mộng chịu cùng cô được Nếu không phải vì không có Tô Mộng mà cô không thể ra khỏi ngôi nhà lớn kia được, thì cô căn bản sẽ khỏng gọi Tô Mộng đến, để dây vào đống nước đục này.

Tô Mộng sâu lang nhìn Giản Đồng…

Säc mặt bà chủ Giản đột nhiên hoang mang, một giây sau gương mặt đã nở nụ cười, lại bê lên một tách trà khác, vội vàng đưa cho Tô Mộng: “Cô Tô, cô cũng uống chút trà đi, trời rét như thể này mà lái xe đến đây, chắc là mệt rồi? Uống chút nước nóng, bên ngoài trời lạnh đất đóng băng, túi ở trong xe thì gọi người làm đi lấy là được rồi, cần gì cô phải đích thân chạy ra đấy một chuyến”.

Cánh môi Giản Đồng lập tức mím chặt, đang định đón lấy tách trà thay Tô Mộng thì Tô Mộng đã lịch sự đón lấy trước, ở trước mặt bà chủ Giản nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Cảm ơn”.

Giản Đồng dừng lại một chút…cö có chút căng tháng. Nhưng… Tô Mộng so với cô lại càng không tin tưởng nhà họ Giản, hơn nữa, đúng như những gì Tô Mộng nói, đi theo Trâm Tu Cẩn làm việc, đen trăng gì cũng đều gặp qua hết rồi, Tô Mộng có đề phòng nhà họ Giản, sao có thể không đê phòng tách trà này chứ? Chäc là Tô Mộng trong lòng tự có kế hoạch rồi.

Kiêm chế, cuối cùng khóng nói gì cả Bà chủ Giản giục cô: “Tiểu Đồng, sao con không uống đi? Đợi lúc nữa lạnh mất”

Vừa nói vừa đứng lên, cúi đầu nhìn xuống Tô Mộng ở bên cạnh, “Chị Mộng, chị sao vậy?”

Còn chưa kịp hét ra tiếng, thì một giây sau, từ sau lưng đột nhiên có người dùng khăn bịt lấy mũi cô, “U! U!” Cô bồng nhiên hiếu ra điều gì đó, trước khi ngất đi còn dùng ánh mắt thất vọng nhìn về bà chủ Giản.

Trước khi hôn mê, cô vân còn một ý nghĩ.

cũng tốt, cũng may vừa rồi cô không ngăn chị Mộng uống tách trà đó.Nếu nước trà không có vấn đề gì, uống thì cũng đã uống rồi. Nếu nước trà có vấn đê…uống vào mới có thể bảo toàn được tính mạng của chị Mộng.

Dựa vào việc người “bố tốt” của cô kiêng dè Trâm Tu Cẩn mà nói, thì trước khi Tô Mộng hôn mê ngất đi, Giản Chấn Đông sẽ không mạo hiểm mà giết Tô Mộng, Tô Mộng sống sót, thì ng ta sẽ có rất nhiều cớ có thể dùng. Tô Mộng chết rồi, không thế đảm bảo được người có thủ đoạn độc ác như Trâm Tu Cẩn sẽ không điều tra đến cùng Còn lúc cô vừa đứng lên, mặc dù chị Mộng trúng thuốc rồi, nhưng bản thân rõ ràng nhìn thấy cánh tay đặt ở bên người của chị Mộng, nhẹ nhàng làm một động tác “Ngoäc tay”.

Chị Mộng ý muốn truyên đạt với cô một tin tức, chính là bảo đảm không sao Sau khi đến nhà họ Giản, không cần biết là đồ ăn hay đồ uống, cô đều đặc biệt chú ý, không chạm vào dù chỉ một chút. Nhưng dù cho cần thận đến mức nào đi chăng nữa, Giản Đồng cô cũng không hề nghĩ tới, hôm nay, cặp vợ chông này, cha mẹ ruột của cô, đã đến mức độ không cân che giấu dù chỉ một chút.

“Làm thể nào bây giờ?” Bà chủ Giản căng thẳng nhìn vào hai người đang hôn mê ở phía trước, chỉ vào Tô Mộng, hỏi Giản Chấn Đỏng: “Xử lý cô ta thế nào đây?”

“Cô ta là người của Trâm Tu Cẩn, hơn nữa cô ta lại là uổng trà xong hôn mê, đi gọi chú Ngụy tới đây”

Bà chủ Giản mặc dù hoảng loạn, nhưng vân lập tức làm theo những lời của Giản Chấn Đông Giản Chấn Đông nói xong thì người đàn ông vừa rồi ở sau lưng Giản Đồng, dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mồm Giản Đồng đã vác cô lên vai như vác một bao cát, dùng một chiếc bao tải có thể nhét cả một người nhét cô vào trong, rồi lại vác cả người năm trong bao tải lên vai Một ông cụ tóc bác trăng đi từ phía sau người bà chủ Giản tới, Giản Chấn Đông chỉ vào Tô Mộng đang hôn mê: “Đêm cô ta đi, säp xếp tử vong do sự va chạm xe ngoài ý muốn”.

Giản Đồng van đánh giá thấp thủ đoạn ra tay độc ác của Giản Chấn Đông. Nên nói là, bao nhiêu cách hại người như thế mà Giản Đồng lại không hê tiếp nhận được một chút gì trong cái đầu đầu cách hại người của Giản Chấn Đồng Một vụ tai nạn xe, Tô Mộng chết đi, cũng không có điểm gì đáng nghỉ ngờ.

Bà chủ Giản run lẩy bẩy, bà năm chặt cánh tay của Giản Chẩn Đông, mu bàn tay trăng bạch, gân xanh nổi hết lên, đáy mät vân có chút không nhân tâm: “Chấn Đông… chúng ta làm như thế này, làm như thế này… chúng ta thực sự phải làm như thế này sao?”

“Em nghĩ răng anh muốn thế à?” Giản Chấn Đông phiền muộn cào cào tóc: “Việc đã đến nước này, anh có thể làm được gì chứ? Người ngoài nhìn vào nhà họ Giản chúng ta, nguy nga tráng lệ, chẳng nhẽ em vân chưa rõ, nhà họ Giản chúng ta đã đến thời khäc tôn vong rồi à? .. Đẩy cũng là con gái anh, nếu không phải đến mức không thể làm khác được, anh sao có thể độc ác đến mức đó?”

“Nhưng…”

“Không có nhưng! Em phải nhớ kỹ! Tất cả nhưng việc chúng ta làm đều là vì nhà họ Giản! Vì con trai của chúng ta! Nếu nhà họ Giản phá sản thì Mạch Bạch sẽ chẳng là cái gì! Em nhân tâm nhìn nhà họ Giản phá sản, nhìn một công tử nhà giàu có danh có tiếng như Mạch Bạch chớp mắt mất hết biến thành một con chó cụp đuôi à?

Hơn nữa…con bé cứ sống như thế, thì có ý nghĩa gì chứ? Người không ra người, ma không ra ma, chúng ta cũng coi như giúp nó giải thoát”

Chú Nguy tóc bạc phơ cũng đang đem Tô Mộng đang hôn mê không biết trời đất gì chuyến vào chiếc xe mà cô lái tới, mà một tràng này của Giản Chấn Đông, gân như đã “đánh thức” Tô Mộng sớm hơn dự định rồi!

Đúng là không biết xấu hổi.

Đọc truyện chữ Full