Chương 298 Chảy máu trong “Sao anh lại xuất hiện ở đó?”
Hai người dìu nhau, đi về nhà, cô mở cửa vào nhà.
Giờ phút này cô đã tỉnh táo hơn, đột nhiên xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn kỹ người nọ.
Sao anh lại xuất hiện ở đó đúng lúc như vậy?
Người nọ dường như không nhận thức được cảm xúc thay đổi của cô, vô tội chỉ chỉ ban công: “
Mỗi ngày Đồng Đồng đi làm, A Cẩn đều đứng ở nơi đó, nhìn xe Đồng Đồng rời đi. A Cẩn biết giờ Đồng Đồng tan sở mà.”
Ý nói là, anh mỗi ngày vào lúc cô tan sở, đều ở trên ban công nhìn cô lái xe vào.
Cô sững sờ, câu trả lời kiểu gì vậy, cô cũng đã nghĩ qua, thậm chí, thậm chí. .. Còn hoài nghi. ..
Chỉ là, không nghĩ tới đáp án này.
“Ban công cao như vậy, nhìn thấy được sao?”
Cô lại nghĩ.
Người nọ cũng hí ha hí hửng kéo cô ra ban công: “Anh Hi Thần tặng tôi đấy.”
Giản Đồng nhìn thấy đồ vật trên ban công, lại kinh ngạc thêm một lân nữa.
“Giấu lâu lắm rồi.” Người nọ nói lải nhải bên tai.
Cô rũ mắt. . .Giấu lâu lắm rồi sao?
Mà cô, cho tới hôm nay, mới phát hiện, trên ban công nhà mình có thêm một đồ vật như vậy.
Loại ống nhòm này với mấy loại trong siêu thị hay là trong cửa hàng đồ chơi không giống nhau.
Giản Đồng cũng không hiểu vê ống nhòm cho lắm, nhưng cũng lờ mờ đoán được, loại ống nhòm này tuyệt đối là loại chuyên nghiệp.
Cho nên, anh mỗi ngày vào lúc cô đi làm hay tan làm, đều nằm ở trên ban công đưa mắt nhìn cô rời đi, và nhìn cô trở về sao?
Cô nhất thời cô không tìm ra được lý do nào khác.
“Đồng Đồng, chóng mặt”
Người nọ ủy khuất kéo kéo †ay áo cô.
Cô nhìn lên mặt anh, dưới ánh đèn, cẩn thận nhìn một cái, lúc này mới phát hiện, trên mặt người này, cực kỳ chật vật.
Không chỉ là như vậy, sắc mặt người này tái nhợt, môi cũng không còn một giọt máu.
Cô không nói gì, đưa tay nắm lãy người nọ, bước đến phòng khách, bước đi vội vã. Khi đến phòng khách, cô cũng không nói gì, đưa tay ra, đẩy người nọ vào ghế sofa.
Không nói một lời “Xoẹt” một tiếng, xé quần áo anh ra.
Nhìn mà giật mình!
Trước mắt toàn là vết máu bầm tím.
“Xoay người.’ Cô ra lệnh.
Quả nhiên người nọ “ô” một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.
Trong nháy mắt, nhìn thấy tình trạng trước mắt, cô ngược lại hít một hơi.
“Anh đừng động đậy, bây giờ tôi liền gọi điện thoại cho Hi Thần!”
Giản Đồng mặt đây nghiêm túc, gấp rút tìm điện thoại ở trong túi xách.
Tay lại bị người nọ giữ I : “Đồng Đồng, không đau, không cần gọi cho anh Hi Thần đâu”
“Không được, vết thương của anh không nhẹ”
“Không muốn, A Cẩn không còn chóng mặt nữa rồi”
Người nọ cố chấp không chịu buông bàn tay đang câm điện thoại của cô, Giản Đông không nhịn được, hất tay ra muốn gọi điện thoại, điện thoại lại bị cướp đi Mặt cô tối lại, đưa tay ra: “Trả lại cho tôi”
“Không muốn”
“Trâm Tu Cẩn, tôi nói lại lân nữa, trả lại cho tôi, anh bị thương rất nặng”
“Không muốn”
Cô muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bướng bỉnh của người nọ, chịu đựng cơn giận trong lòng, có thở dốc, thở ra hơi thở hôn loạn, kiên nhẫn hỏi anh: “Tại sao lại không muốn?”
“Tôi không muốn anh Hi Thần biết tôi bị thương. Nếu không anh Hi Thần sẽ tức giận.”
Giản Đồng sửng sốt một chút, lại nhìn người trước mãt Hi Thân quả thật sẽ tức giận.
Nhưng, không phải tức giận với Trâm Tu Cẩn, mà là sẽ tức giận với cô “Anh Hi Thần sẽ không tức giận với anh đâu”
“Tôi biết,”
“Anh biết còn. . ” Cô vội vàng nói, đột nhiên hơi ngừng lại, lãng lăng nhìn người trước mặt: “Anh Hi Thần cũng sẽ không tức giận với tôi đâu”
Người nọ không chịu nói chuyện.
Cũng không phản bác, chỉ là không chịu đưa điện thoại di động cho cô Cô chỉ có thể thở dài, lại đem áo sơ mi trên người anh cởi ra hết, từ trên xuống dưới kiểm tra một lần, cẩn thận chạm vào, cô không học y, nhưng cũng biết một số thứ cơ bản.
“Có khó chịu chö nào không”
“Không.
“Không được nói dõi”
Người nọ há miệng một cái, một lát sau mới ủy khuất nói: ‘Đau”
Cô vừa nghe, liên nóng nảy: “Đau chö nào, đau như thế nào?”
“Chính là nơi bị cây gậy đánh vào.”
Chỏ bị đánh nhất định sẽ đau, cô chỉ sợ sẽ xuất huyết bên trong Nhưng lúc ở trong hẻm, những nơi bị gậy đánh vào, đều là phân lưng, khả năng xuất huyết cũng không lớn.
Nhưng cũng không thể coi nhẹ Còn nữa, cô sợ xương anh sẽ bị tổn thương.
“Tôi sờ một cái, sờ tới chỗ nào, cảm thấy đặc biệt đau, đau không giống những chô khác, thì anh nhất định phải nói với tôi”
“ừ”
Ngoan ngoãn gật đâu một cái.
Giản Đồng giờ phút này không nghĩ gì khác, chỉ muốn xác định, vết thương trên người anh nặng như thể nào.
Cô đưa tay ra ân từng chút từng chút một trên người anh Nhất là xương, đều dùng sức ấn một chút “Có đau không.” Möi lần ấn đến một nơi, liền hỏi một cầu.
Người nọ ban đầu khéo léo läc đầu, rất phổi hợp Nhưng không biết từ lúc nào, bät đầu tránh né.
Giản Đồng nhạy bén phát hiện, ánh mắt người nọ cũng tránh né theo.
Cô đột nhiên căng mặt ra, “Nếu nói dồi thì tôi sẽ không cân anh nữa”
“Tôi không nói dõi!”
“Gạt người! Anh không nói dõi, vậy tại sao lại né tránh”
“Tôi, tôi.
“Gó phải chỏ này đau không” Cô lại hướng tới chõ ban nãy anh né tránh, hơi dùng lực ấn mạnh xuống “Đừng”
Säc mặt Giản Đông sa sâm: “Còn nói không nói dối, đưa điện thoại di động cho tôi! Phải liên lạc với Hi Thân, để cho bác sĩ tới.”
Không nói dõi, anh tránh cái gì Người nọ nóng nảy, liền vội vàng kêu: “Không muốn gọi điện thoại cho anh Hi Thân đâu. Tôi nói”
Giản Đồng trâm mặt không nói một lời, biểu cảm “Anh nói đi”
“Ngoài đau ra, A Cân còn nóng.”
Giản Đồng vừa nghe, sắc mặt biển đổi!
Nóng!
Lập tức đứng lên, hay là chảy máu trong rồi!
“Chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ!” Cô không dám trì hoãn, cho dù gọi Hi Thân đưa bác sĩ tới, cũng “nước ở xa không giải được khát ở gần”, quả thật là nếu chảy máu trong, phải lập tức đi bệnh viện.
Nhưng nếu người này công khai đi bệnh viện, bị người ta biết thì phải làm thế nào Mặt cô nặng tru, tốt nhất vần là tìm Hi Thân vậy. .. Còn cần phải liên lạc với Bách Dục Hàng, Bách Dục Hàng dù sao cũng làm trong ngành này, sẽ có cách giải quyết.
Dưới con mắt cáo già của nhà họ Trâm kia, phải chuẩn bị thật tốt.
“Tôi không đi.”
“Trầm Tu Cẩn, đừng cổ ý làm loạn vào lúc này: Mặt cô đen lại “Như vậy đi, anh nói cho tồi biết, chỗ nào nóng?” Cô trái lo phải nghĩ, gậy gộc đều đánh vào phần lưng, có thể bầm tím, nhưng sẽ không chảy máu trong chứ.
“Nơi Đồng Đồng sờ sờ.”
“Hủ?
Cô không hiểu.
“Nơi Đông Đồng sờ, nóng nóng. Sau đó nơi Đông Đồng không sờ, cũng nóng nóng.” Người nọ mặt đây ngây thơ nói “Đồng Đồng, cả người A Cẩn đều nóng”
Nơi cô sờ nóng, nơi không sờ cũng nóng?
Chảy máu trong lan rộng ra sao?
Sắc mặt cô bông nhiên thay đổi!
Đã nghiêm trọng như vậy rồi sao?
Chả trách anh bảo chóng mặt!
“Đi, đi bệnh viện ngay bảy giờ!” Cô không dám trì hoãn, dù cho con cáo già nhà họ Trâm kia nhận ra được gì đó cũng mặc kệ.
Kéo anh lên muốn đi.
“Đồng Đồng, A Cẩn nóng quá, cũng rất thoải mái, Đông Đồng sờ A Cẩn một cái nữa đi”
“Tôi đi lấy quân áo, anh thay. . ” Cỏ chạy đến cuối phòng khách, chợt dừng lại, châm chậm, quay đầu lại, ngước nhìn người ở đăng sau mình.
“Rất thoải mái?” Giọng cô cất lên, vô cùng lạ lùng “Ô, hóa ra tay Đồng Đồng có phép thuật, nơi Đồng Đồng đụng vào, nóng nóng thật là thoải mái”
Giản Đồng nghe được tiếng răng trên và răng dưới của mình đụng vào nhau ken két: “Trầm Tu Can, anh qua đây, tôi bôi thuốc cho anh”
Hất tay của người kia ra, cô bình tính đi tới bên ghê sỏ pha.