Chương 311 Tốt đẹp và ngọt ngào
Cô và anh, đều có một sự ăn khớp kì lạ.
Nếu nhất định phải nói ra, những ngày này, có lẽ chính là những ngày tháng hòa thuận nhất của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng.
Không tranh cãi, không chỉ trích, không trách cứ.
Tất cả, đều rất yên ổn.
Yên ốn như thời mặn nồng còn ngọt ngào.
Cô không nổi giận với anh, anh cũng ngoan ngoãn không như Trầm Tu Cẩn ngang ngược khiến người khác không thể chịu đựng nổi.
Mỗi ngày, anh đều nấu sẵn bữa sáng và tối, cô lặng lễ ăn.
Có lúc buổi tối thậm chí còn nằm cuộn tròn trên sô-pha xem tỉ-vi, xem phim hoạt hình (Cừu vui vẻ và sói xám} mà anh thích nhất.
Tôi là sói xám, Đồng Đồng là sói đỏ của tôi.
Mỗi lần chiếu đến tòa lâu đài to lớn ấy, người đó đều vui vẻ nói câu này.
Anh nói không biết chán, chỉ cân khung cảnh có sói xám và sói đỏ, anh đều lặp đi lặp lại câu này.
Mỗi lần như vậy, cô đều mỉm cười bảo anh đi gọt táo, bóc quýt.
Giống như, tất cả đều rất tốt đẹp.
Tốt đẹp tới mức, có chút không giống với hiện thực.
Cuối tuần, Tô Mộng và Vị Vi An thường đến nhà cô, khi nhìn thấy khung cảnh hòa thuận bên nhau của hai người, cằm như thể sắp rơi xuống đất, kinh ngạc nói: “Cô thay đổi tính nết rồi ư?”
Vi Vi An chớp mắt: “Đã tha thứ rồi sao? Tiểu Đồng! Người đàn ông tôi tệ nhất thế kỉ này, chị lại có thế dễ dàng tha thứ như vậy sao?”
Giản Đồng chỉ im lặng cười, chỉ nghe chứ không để tâm tới những lời nói này.
Tô Mộng lắc đầu: “Chậc chậc. Cô nói xem……nếu để người ngoài biết được, Trầm Tu Cẩn cao ngạo không chịu khuất phục, lại ngoan ngoãn thắt tạp đề có viên hoa sen, chân đeo dép lê xanh đỏ hình con thỏ, như một người đàn ông của gia đình, xuống bếp nấu cơm, chắc chắn sẽ kinh động đến cả thành phố S này nhỉỉ.
Ngồi trên sô-pha nhà Giản Đồng, ánh mắt của Tô Mộng, không hề rời khỏi hình bóng cao to ấy, mắt cô nhìn chằm chằm tới mức như thể sắp rơi ra ngoài.
Vẻ mặt Vi Vi An tiếc nuối: “Hầy, đáng tiếc anh ta không phải là Trầm Tu Cẩn thật sự. Nếu Trầm Tu Cẩn thật sự có thể làm những thứ này cho Tiểu Đồng……
Cô chưa nói hết lời, đã bị Tô Mộng bên cạnh kéo lại. Vi Vi An cẩn thận nhìn Giản Đồng ở đứng bên cạnh, người phụ nữ đó từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười, như thể không để tâm đến vậy.
Ngày cuối tuần 3 người phụ nữ, 1 người đàn ông, ánh nắng bên ngoài chan hòa, trong phòng vô cùng ấm áp, không hề có chút lạnh lẽo của mùa đông.
Trên bàn trà, có một ấm trà hoa quả, là người đàn ông đó đã chuẩn bị.
“Thực ra…… Trầm Tu Cẩn cũng rất tốt” Lúc đi khỏi, Vi Vi An nói một câu: “Nếu sau khi hồi phục anh ta còn có thể như thế này thì tốt rồi”
Giản Đồng chỉ cười, tạm biệt với hai người bên ngoài cửa.
Cánh cửa được đóng lại, người phụ nữ nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong nhà: Bọn họ khen anh tốt.
Người đàn ông cười ngây ngốc: “A Cẩn chỉ muốn Đồng Đồng vui vẻ”
Cô nhoẻn miệng: “Tôi rất vui”, ánh mắt bỗng lấp lánh, bổ sung thêm: “Hôm nay”
Người đó bất mãn: “Chỉ là hôm nay sao? A Cẩn muốn Đồng Đồng vui vẻ, cả đời này”
Hờ ~ Người phụ nữ ấy, chỉ đứng trước cánh cửa, im lặng cười Cả đời này còn rất dài…… Cô âm thâm nói trong lòng.
A Cẩn sẽ ở bên Đồng Đồng, người đó ngốc nghếch nhìn cô: cả đời này. Không biết tại sao, một người ngốc nghếch, lại có sự cố chấp và nghiêm túc như vậy.
Người phụ nữ mở mồm vài lân, nhưng cuối cùng lại không nói ra câu ấy, cô đứng trước cửa mỉm cười.
Người đàn ông trong phòng khách, bông nhiên xông tới, ôm chặt lấy người phụ nữ nhỏ nanh: “Thật đấy, A Cẩn sẽ ở bên Đồng Đồng, cả đời này!”
Người đàn ông ngốc nghếch, trịnh trọng tuyên thệ.
Lúc này, không biết người phụ nữ đang nghĩ gì, giơ tay ra, khẽ vô lên lưng người ấy, như vỗ về an ủi.
“Anh phải mau chóng hồi phục lại”
Cô cảm nhận rõ ràng, người đang ôm mình, đôi vai khẽ rung lên, cô chỉ cúi đầu, che đi sự đau khổ nơi đáy mắt.
Trên môi, bồng có cảm giác ấm nóng của đôi môi mềm mại, cô khẽ giật mình, vùng vây đẩy ra.
Bên tai “Đồng Đồng, chỗ này của A Cẩn khó chịu”
Tay cô, bị một bàn tay to lớn khác, cầm lên, rồi đặt lên ngực trái nóng hổi Cô đột nhiên ngây ra, cảm giác đau đớn khó †ả, như đầm vào tim, xuyên qua tận xương tủy, xuyên qua từng dây thần kinh, bỗng dâng trào, cô có chút khó thở, có chút đau lòng, có chút đấu tranh…… cuối cùng lại một lần nữa bại trận trước Mặc kệ cho dù anh ngốc nghếch hay vần còn tỉnh táo, mặc kệ anh nhớ hay không.
Từ bỏ đấu tranh, bàn tay đang đẩy, châm chậm buông thõng, cô nhảm mắt, để mặc cho hơi ấm của đôi môi đó áp sát vào.
Như thể một thế kỉ đã trôi qua.
“Như này, còn khó chịu không?” Cô hỏi.
“Đồng Đồng, A Cẩn muốn ở bên Đồng Đồng cả đời này”
Cô nhìn đôi mắt đen láy của anh, nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy, nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt anh “Anh muốn đi khu vui chơi không?”
Ánh mắt người đó sáng lên: “Được sao?”
Cô gật đầu: “Buổi tối, chúng ta đi chơi vòng quay mặt trời, ngắm nhìn bầu trời sao từ trên đó, sau đó chúng †a ước nguyện.”
“Được!”
Màn đêm buông xuống Mua vé buổi tối của khu vui chơi, trên vòng quay mặt trời, cô nói: “Bầu trời đầy sao, có giống trong truyện cổ tích không?”
Người đó ngốc nghếch cười, năm chặt tay cô vào lòng bàn tay anh, đôi mắt đen láy, ánh lên sự vui vẻ: “A Cẩn là sói xám của Đồng Đồng. Tôi ước Đồng Đồng cả đời này có thể vui vẻ hạnh phúc”
Cô mỉm cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời sương khói mù mịt.
Hôm nay Bọn họ chơi đến rất muộn Ngày hôm sau, như bình thường, lúc cô tỉnh lại, trên bàn phòng khách, đã được bày săn bữa sáng nóng hổi chờ cô đến ăn.
Cô đi làm như mọi ngày.
Chiếc xe đồ dưới tầng hầm của tập đoàn Giản Thị.
Đẩy cửa bước vào, đi đến thang máy chuyên dụng, đi qua một chiếc xe, cửa xe bồng bị đẩy ra, người trong xe tháo kính râm, nhìn cô.
“Giản Đông dừng lại, cố tình đứng đây đợi tôi?”
Vừa nhìn đã đoán được ý đồ của người đó.
“Cô chủ Giản vân nhớ tôi sao?” Khóe miệng người đó nhếch lên, khẽ bĩu môi.
Đương nhiên Giản Đồng biết rằng, người đó đang mỉa mai chế giêu, chứ không phải thật sự muốn hỏi răng cô có còn nhớ đến anh ta hay không.
Đã biết ý đồ của người đó, nên cô hỏi thẳng.
“Cậu chủ Lục hà tất phải trêu chọc tôi? Nếu sáng sớm ra đã cố tình chặn tôi ở bãi đỗ xe của Giản Thị, thì sao phải vòng vo làm gì?”
Mí mắt Lục Minh Sơ khẽ nhấp nháy, chẹp chẹp miệng, chán nản nói: “Giản Đồng, đúng thật là cô vẫn không muốn lãng phí chút thời gian nào.
Muốn đuổi tôi đi nhanh vậy sao?”
Đôi môi Giản Đồng khẽ nhếch lên.
Lục Minh Sơ cũng cảm thấy mất hứng, cũng không vòng vo nữa: “Anh ta đang ở chỗ cô nhỉ?”
Tuy là câu hỏi, nhưng lại mang ngữ khí khẳng định.
Đồng tử Giản Đồng bỗng thu nhỏ lại, cụp mắt xuống, “Anh đang chỉ ai?”
“Chậc ~” Lục Minh Sơ lạnh lùng nói: “Cô bảo tôi đừng vòng vo, nói thắng ra mục đích, bây giờ cô lại muốn vòng vo rồi sao?”
Cô biết người tôi nói là ai. Trâm Tu Cẩn đang Giản Đồng bình tĩnh suy nghĩ trong chớp mắt, bông ngẩng đầu: “Xem ra cậu chủ Lục vô cùng quan tâm đến hành tung của tôi. Có lẽ là đã âm thầm quan sát rất lâu rồi.
Tôi có nên cảm ơn vì nhận được sự chăm sóc đặc biệt của cậu chủ Lục không?”
Đổi phương khẳng định như vậy, xem ra đã khá chắc chản, muốn lừa, cũng không cần thiết rôi Trong đầu cô bông suy nghĩ một cách nhanh nhẹn, nghĩ thấu đáo mọi chuyện trong một khoảng thời gian ngàn.
Cô không nghi ngờ sao? Đối phương bồng nói.
Mí mắt Giản Đồng bồng nhấp nháy: “Nghi ngờ gì?
Lục Minh Sơ nhếch miệng, khẽ nở nụ cười mỉa mai: “Cô lại tin rằng anh ta thật sự mất trí nhớ sao?”
Đôi mất đen láy như chim ưng, nhìn chăm chằm người phụ nữ trước mặt. Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt Giản Đồng, không bỏ qua bất kì tâm trạng nhỏ nhặt nào của cô.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Người đàn ông nhếch miệng, châm chọc:”Cô dám đi cùng tôi đến nơi đó không?” Nói xong, lạnh lùng cười: “Cô sẽ nhìn thấy rõ tất cả.” Dứt lời, bồng kéo cánh tay Giản Đồng, rồi nhét cô vào trong xe anh.