Chương 318 Phía sau lời cầu khẩn cương quyết
Chiếc xe chạy như bay trên đường, Trâm Nhị làm tài xế, trong bầu không khí ngột ngạt, người phụ nữ ở ghế sau, thân hình nhỏ bé, khẽ run lên.
Một cánh tay săn chắc ghì chặt lấy cô, không thể động đậy được.
Đây là khóa chặt, chứ không phải ôm, người đàn ông đang khóa chặt người phụ nữ, khuôn mặt tuấn tú, xám xịt lại.
Trên trán Trầm Nhị, từng giọt mồ hôi tuôn ra, rồi nhỏ giọt xuống, nhưng không dám lau.
Lúc này, thứ anh chở không phải là một đôi nam nữ, mà là một cơn…… giông tố.
Khắp thân hình của người đàn ông, được bao phủ bởi một lớp không khí lạnh.
Trầm Nhị không kìm nén nổi mà có chút ngưỡng mộ với những người khác.
Ít nhất, không phải ở cùng một con sư tử đực đang nhẫn nhịn tới mức sắp phát điên.
Chiếc xe chuyển hướng ở chỗ đèn đỏ, đi tới làn xe ở ngã rẽ bên trái, bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng, vang lên ở ghế sau: “Tôi có nói là về nhà họ Trầm sao?”
Trầm Nhị bỗng nhanh nhẹn, “Chủ tịch, vậy thì là?”
“Về nhà” Người đàn ông lạnh lùng thốt ra 2 chữ.
May mà Trầm Nhị nhanh nhẹn, không hỏi thêm, nhanh chóng rẽ sang, lại quay đầu, cái quay đầu này, đã thay đổi hoàn toàn phương hướng của chiếc xe.
Người phụ nữ im lặng suốt quãng đường, ngoài im lặng, cũng không còn biết nói gì nữa.
Càng không biết, anh lại muốn…… làm gì cô.
Chiếc xe đi tới căn hộ trước đây của họ.
Suốt quãng đường, người phụ nữ bị một cánh tay săn chắc khóa chặt, trong hâm đỗ xe, cửa xe được mở ra, cô gần như bị cánh tay săn chắc ãy, lôi ra khỏi cửa xe.
Lúc này còn có Trầm Nhị ở đây, cô nhẫn nhịn suốt quãng đường, im lặng, chỉ là vì muốn giữ cái gọi là lòng tự trọng nực cười ấy, không muôn nhận thua mà thôi.
Giản Đồng không dám suy nghĩ kỹ, càng không dám nghĩ ngợi, rốt cuộc người này định làm gì.
Lúc vào thang máy, đến khi đến tâng hai người trước đây đã từng ở cùng nhau.
“Tôi không mang chìa khóa.”
Cô chống cự theo bản năng, cánh cửa lớn trước mặt này, rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại không muốn bước vào.
Người đàn ông không quan tâm, tự lấy một chiếc chìa khóa ra.
Cô bỗng tròn mắt, “Cạch” một tiếng, cánh cửa ấy, đã mở ra theo tiếng động, cuối cùng, cô cũng không kìm nén được sự run rấy, lần này, không phải vì sợ hãi, mà là tức giận.
“Sao anh lại có chìa khóa!”
Cô hạ giọng, hỏi.
“Nhà của tôi, tại sao tôi lại không có chìa khóa?” Ngữ khí khẽ nâng lên, có chút chế giễu, ánh mặt liếc nhìn ấy, sự châm biếm nơi khóe mắt, khiến người phụ nữ càng run rẩy hơn.
Phải!
Phải!
Sao anh lại không có chìa khóa được chứ?
Là cô ngố!
c Mới tin rằng, người này lại cho cô dọn ra ngoài ở một cách đơn giản như vậy.
Tất cả, tất cả chẳng qua cũng chỉ là những trò chơi liên tiếp mà thôi.
“Sao? Đợi tôi mời em vào à?” Người đàn ông lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn sự chống cự sâu trong ánh mắt người phụ nữ trong lòng, bàn tay còn lại trong túi quần, nảm chặt lại.
Cô không bảng lòng như vậy!
Cô chống cự như vậy!
Đây là nhà của họ, mà cô lại không muốn vào sao?
Trong lòng càng ngày càng đau, nhưng khuôn mặt anh vần lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
Khẽ hừ một tiếng, ghì chặt vai của người phụ nữ bên cạnh, ra sức kéo cô vào cửa.
Nhưng lúc bước vào cửa chính, ngồi xuống theo thói quen, lấy đôi dép lê ở tủ giây ngay trước cửa, cúi xuống, tay lại sững lại trong không khí.
Ánh mắt đen láy, nhìn chằm chăm vào tủ giày, một ngăn trống trơn…… hừ.
Người đàn ông nhăm mặt, đứng dậy, không nói gì rồi nhấc vác người phụ nữ lên.
“Anh bị điên rồi à!”
Cô tức giận hỏi.
Trên vai anh, vùng vây dữ dội, nhưng vân không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.
Đôi chân dài của người đàn ông rảo bước đến phòng ngủ, vừa vào cửa, thuận tay đặt cô lên giường, hai tay anh khoanh lại, đứng trước giường, lạnh lùng nhìn cô trên giường.
“Nếu tôi cầu xin anh, tha cho tôi……”
Cô vẫn chưa nói hết lời.
“Đổi yêu cầu khác đi” Người đàn ông cương quyết ngắt lời. Cúi đầu nhìn cô băng ánh mặt lạnh lùng, sâu trong đôi mắt, có một sự đau đớn mà người khác khó phát hiện ra…… tha cho cô?
Giản Đồng, tha cho cô, thì ai sẽ tha cho tôi?
Cả đời này, cho dù phải sống trong sự u mê và đau khổ hận thù, người anh cũng không thể buồng tay, ở ngay trước mắt…… cho dù bất kỳ điều gì có xảy rat “Tôi thật sự đã rất…..” mệt mỏi……
“Không thì em hãy giải thích trước, tại sao em lại ở bệnh viện? Và tại sao lại ký vào giấy cam kết hiến tủy?”
Mí mắt cô bỗng giật lên: “Sao anh không giải thích, tại sao lại giám sát tôi?”
“Giám sát em?” Người đàn ông khoanh tay, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên…… cô tưởng rằng anh đang giám sát cô, nhưng cô biết gì chứ!
Nếu không phải là anh…… bỗng nhiên, anh năm chặt tay lại.
Sâu trong ánh mặt ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ không thể nào kìm nén lại.
“Tình trạng của Giản Mạch Bạch rất tệ” Cô không còn cách nào khác, đã hiểu quá rõ, tính khí của người này.
“Cho nên em muốn hy sinh bản thân?” Anh vân lạnh lùng cười “Chỉ là hiến tủy, tôi không hề muốn chết”
“Người khác sẽ không sao, thế nhưng em……
Giản Đồng! Em dám bảo đảm? Em dám bảo đảm räăng sẽ không có việc ngoài ý muốn nào xảy ra?
Em có biết là, nếu em gặp chuyện, tôi sẽ.
Ánh mắt tức giận định hỏi, nhưng lại ngừng lại!
Chỉ là năm đấm ấy, siết chặt đến mức kêu lạch cạch Lồng ngực bỗng phập phồng dữ dội, cô không còn quan tâm đến bất kì thứ gì nữa!
..Bao gôm cả anh!
Đôi mặt đen láy, tràn đầy sự đau khổ, người đàn ông bồng nhăm mắt, không để cô phát hiện!
Đó không phải là sự tức giận, mà là tuyệt vọng Hừ…… cô không quan tâm anh nữa rồi.
Thật sự là không quan tâm nữa rồi.
Cho dù biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, cho dù biết sẽ có nguy cơ gì có thể xảy ra với mình, cô cũng giấu anh.
“Anh ấy là anh trai tôi.”
Trâm Tu Cẩn lạnh lùng khinh bỉ một tiếng, anh trai cô?
Người như vậy, xứng đáng làm anh trai cô?
Người như vậy, dựa vào cái gì mà khiến cô phải mạo hiểm!
Anh ngừng lại, hơi thở ngày càng khó khăn.
“Giản Đồng, nói em yêu tôi” Anh ngang ngược ra lệnh, anh tự nhủ với mình, chỉ cần cô nói, cô nói thì anh sẽ tin, cô nói, thì anh sẽ quên đi những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Chỉ cần cô nói!
Thế nhưng người phụ nữ chết tiệt ấy, lại câm như hến, im bặt không nói gì.
Từng phút từng giây trôi qua, anh đang đợi, anh tự nhủ với lòng mình, anh có thể đợi.
Chỉ cần là cô, anh sẽ dùng nửa phần đợi còn lại để ở bên, chờ đợi, chỉ cần cô chịu nói ra 3 chữ ấy.
“Nói em yêu tôi, nói, em yêu tôi” Anh càng ngày càng cương quyết.
Cô lại càng im lặng.
Dáng vẻ ấy……
Trái tim người đàn ông đau đớn như bị thiêu đốt, sự đau đớn sâu trong ánh mät, như thể đã mất đi thứ gì đó quan trọng.
Quan trọng hơn cả tính mạng của anh “Khó như vậy sao?” Anh lạnh lùng cười, hỏi, trong thái độ cương quyết, và giọng nói lạnh lùng, lại ẩn chứa sự cầu khẩn.
Nhưng người phụ nữ không hiểu, 3 chữ đó, đã từng nói với anh rất nhiều lần, và được nói ra một cách rất vui vẻ, vô tư, nói 1 nghìn lần, 1 vạn lần đều được, chỉ là bây giờ, làm thế nào cũng không nói ra được.
Cơn đau, càng ngày càng dữ dội, sự tuyệt vọng, cũng càng ngày càng dâng trào.
Sự đau đớn trong trái tim, và sự tuyệt vọng đến tột cùng trong trái tìm ấy, ánh mắt anh nhìn cô, sâu thắm không ai có thế hiểu được…… phía sau nồi tuyệt vọng điên cuồng ấy, là sự điên cuồng trong nỗi tuyệt vọng.
Không tinl Anh không tin trong trái tim người phụ nữ này, không còn có anh.
Bồng cúi người, hai cánh tay chống sát vào hai bên người cô, đặt một nụ hôn sầu.
Cô chỉ cảm thấy, như cơn phong ba bão tố, đang ập tới.
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang lên!
“Đồ khốn nạn!”
Đầu người đàn ông, bị cái làm xê dịch vị trí, đặt lên vai cô, cô và anh, tựa đầu vào nhau, gân như vậy.
Khuôn mặt tuấn tú vùi trên đệm, khóe miệng người đàn ông, khẽ nhếch lên: “Đúng, tôi là đồ khốn nạn. Cho nên Tiểu Đồng…… đừng phản kháng vô ích nữa…… không có tác dụng đâu.”