Chương 36
Đúng hai giờ chiều, trung tâm triển lãm đặc biệt chuẩn bị một sảnh triển lãm làm hội trường của buổi đấu giá, có rất nhiều người có mặt ở đây.
Trương Thác hiểu những người đến những buổi đấu giá từ thiện như thế này, còn náo nhiệt hơn những buổi đấu giá bình thường khác, nếu ở chỗ nào tổ chức bán đấu giá từ thiện, những doanh nghiệp của địa phương đều sẽ nhận được thiếp mời, kiểu mời như thế này là chuyện mà rất nhiều người không thể từ chối được, nếu không thì ngày hôm sau những tiêu đề trang nhất đều sẽ liên quan đến bạn.
Triển lãm có tổng cộng năm trăm ghế ngồi, lúc này đã đầy người, Phương Châu, Lâm Ngữ Lam cùng với một số doanh nghiệp nổi tiếng ở tỉnh Ninh đều ngồi ngay hàng đầu tiên.
Sau khi Phương Châu gặp lại Trương Thác lần nữa, trong mắt đã không còn vẻ tán thưởng vừa nãy nữa, mà là vô cùng bình thản nhìn lướt qua đã lập tức dời mắt đi.
Tống Đào ngồi bên cạnh cách Phương Châu không xa, khóe môi nhếch lên cười khẩy, nhìn Lâm Ngữ Lam, anh ta nắm chắc được, hôm nay nhất định có thể bôi xấu được danh tiếng của Lâm Ngữ Lam, không cần nói những thứ khác, chỉ riêng ông chồng này của cô thôi cũng đã đủ làm một chỗ đột phá rồi, một nhà nghệ thuật có danh hão, nếu để truyền thông biết được chuyện này, có lẽ danh tiếng của Lâm Ngữ Lam cũng sẽ tuột dốc không phanh mất thôi! Buổi đấu giá từ thiện tranh Hoa Hạ, dưới sự chủ trì của một người bán đấu giá lớn tuổi, bắt đầu.
Mới đầu, những bức tranh xuất hiện chẳng qua chỉ có giá mấy nghìn, những bức tranh này là được nhiều người chọn nhất, rất nhiều người muốn đấu giá được, bởi vì có rất nhiều người có mặt ở đây hoàn toàn không phải đến để mua tranh, bọn họ chẳng qua chỉ giở mánh khóe mà thôi, đợi sau này, khi phỏng vấn, chuyện này cũng có thể trở thành đề tài để nói chuyện, về phần bức tranh kia tốt hay xấu, bọn họ mặc kệ, thứ bọn họ muốn, chính là hôm nay mình có thể tốn số tiền ít nhất, mua được danh tiếng nhà từ thiện.
Mấy nghìn Bức tranh này đều đến từ một số họa sĩ mới nổi, dần dần, xuất hiện tác phẩm của những bậc thầy có danh tiếng trong nước, giá trị đều hơn chục nghìn, những người bây giờ có thể mua được đều là những người thật sự yêu thích tranh vẽ.
Trong lúc này, Phương Châu ra tay mấy lần, đấu giá được tác phẩm mà mình thích.
Rất nhanh, buổi đấu giá đã đến tiết mục quan trọng.
Giọng nói của người đấu giá xuyên qua micro, truyền khắp sảnh triển lãm: “Mọi người đều hiểu rằng, ở Hoa Hạ chúng ta, thời đại nhà Đường có ba vị bậc thầy về hội họa nổi tiếng, dưới đây, chúng tôi đưa ra một tác phẩm nổi tiếng của bậc thầy Diêm, Đông Mai, tiến hành bán đấu giá, trải qua sự giám định của các đơn vị có liên quan đến chính phủ, bức tranh này là đồ thật, 80% đạt được trong lân đấu giá này đều sẽ quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ, giá khởi đầu của bức tranh này là một trăm nghìn, mời các vị ra giá.” Phương Châu ngồi tại vị trí, nhìn bức tranh Đông Mai kia, sắc mặt có gì đó không ổn lắm.
Bây giờ, chuyện ông ta muốn biết gấp chính là, bức tranh Đông Mai này rốt cuộc có phải đồ thật hay không, nếu như là thật, vậy bức tranh mình mua được ba năm trước đây, chẳng lẽ là đồ giả sao?
Nhưng bức tranh ba năm trước cũng có giấy chứng nhận phê duyệt, chẳng lẽ, trên đời này còn có bức Đông Mai thứ hai hay sao?
Phương Châu đang rối rắm, rốt cuộc ông ta có nên ra tay hay không đây, là một người sưu tầm – đấu giá tranh Hoa Hạ, Phương Châu không cho phép trong nhà mình có hàng nhái, cũng không .cho phép loại tác phẩm chân chính có giá trị duy nhất này, bị tuột khỏi ngay trước mắt mình.
Ngay trong lúc Phương Châu còn đang do dự, giá tiền bức tranh Đông Mai này đã được kêu lên thành tám trăm nghìn.
Trương Thác ngồi ngay hàng đầu, hai chân vắt chéo, hai tay gối sau gáy: “Milan, vừa nãy cô nói nếu Ngữ Lam và họ Phương kia đạt thành hợp tác, công ty có thể đạt được bao nhiêu lợi nhuận?”
“Không phải lợi nhuận, là tương lai, có liên quan đến tương lai của Lâm Thị, nếu quả thật có thể hợp tác với Chủ tịch Phương, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể bỏ ra được.” Lâm Ngữ Lam kiên định nói.
“À, hiểu rồi.” Trương Thác giống như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Giờ phút này, giá bức tranh Đông Mai kia đã tăng đến ba triệu ba, mà người đấu giá đã kêu lên ba triệu ba lần thứ hai.
Phương Châu ngồi đó vẫn không hề lên tiếng, giờ phút này cũng không kiềm chế được, mặc kệ là thật hay là giả, ông ta cũng không thể nhìn thấy bức tranh này bị người ta đấu giá đi ngay trước mặt mình được, cho dù là đồ giả cũng phải do chính mình xác định mới được!
Phương Châu giơ tấm bảng bán đấu giá trong tay, vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh mình: “Năm triệu.” Phương Châu lập tức chuyển ánh mắt về phía giọng nói kia.
Milan mở to mắt, nhìn Trương Thác: “Anh điên rồi! Năm triệu! Bức tranh này mà có thể bán được với giá bốn triệu cũng đã là ghê gớm lắm rồi!”
Lâm Ngữ Lam nhíu mày, cũng không lên tiếng, bản thân Lâm Ngữ Lam cũng đang thấy lạ, không biết bát đầu từ khi nào, đột nhiên cô cảm thấy Trương Thác này hình như không hề tệ hại không chịu nổi như mình vẫn tưởng tượng, mỗi lần ở giây phút quan trọng nào đó, anh đều có thể làm ra được một số chuyện bất ngờ, lúc này, trong lòng Lâm Ngữ Lam có một trực giác, đó chính là Trương Thác không phải đang làm ẩu, anh có suy nghĩ của riêng mình.
Người đấu giá đứng trên sân khấu thấy có người kêu lên năm triệu, trước mắt cũng sáng ngời, tuy ông ta không quen người vừa ra giá, nhưng ông ta nhận ra trong tay đối phương đang cầm thẻ bài đại diện cho Lâm Thị.
Giá tiền năm triệu này khiến cho tất cả mọi người vừa nãy vẫn còn đang ra giá đều yên tĩnh lại, giống như Milan vừa nói, bức tranh này, nhiều nhất là bốn triệu.
Người đấu giá liên tục gõ búa ba lần, kêu lên hai chữ hoàn thành, cuối cùng, Trương Thác dùng năm triệu đấu giá được bức tranh này.
Trong mắt Milan lúc này ngập vẻ khó hiểu, cô quả thật không hiểu, tại sao Trương Thác lại phải làm như thế, chẳng lẽ anh muốn mua bức tranh này rồi tặng cho Phương Châu?
Xem dáng vẻ Phương Châu vừa nãy, dường như rất quan tâm đến bức tranh này, nhưng Phương Châu sẽ nhận sao? Một bức tranh mấy triệu, hay là một mối làm ăn mấy trăm triệu?
Không riêng gì Milan, ngay cả Lâm Ngữ Lam cũng đoán được Trương Thác sẽ làm như vậy, hai cô gái liếc nhìn nhau một cái, lại đồng thời lắc lắc đầu, trong ánh mắt Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ thất vọng, cô không quan tâm đến năm triệu, cô đã chuẩn bị xong tâm lý không thể nào hợp tác với Phương Châu nữa rồi, bây giờ điều khiến cô thất vọng là hành động của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam hy vọng Trương Thác có thể làm chuyện gì đó bất ngờ đến chừng nào, cho dù đi nhầm đường, cho dù không đạt được hiệu quả mà mọi người mong muốn, Lâm Ngữ Lam cũng vẫn vui vẻ, như vậy ít nhiều gì cũng có thể chứng minh được, người đàn ông nhà mình không phải tệ hại như vậy.
Nhưng cách làm của anh lúc này, thật sự quá thấp kém rồi! Lâm Ngữ Lam cúi thấp đầu, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc trong lòng cô đang thất vọng, đột nhiên nghe thấy tiếng Milan kêu lên kinh ngạc.
“Ngữ Lam, cậu mau nhìn đi, Trương Thác anh ta định làm gì vậy hả?” Lâm Ngữ Lam ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Trương Thác rời khỏi chỗ ngồi, đi lên trên sân khấu, anh đã cầm bức tranh Đông Mai vừa được mua với giá năm triệu kia trong tay rồi.
Ngay sau đó, Trương Thác làm ra một chuyện khiến mọi người náo động.
Bức tranh nổi tiếng trị giá năm triệu kia đã bị Trương Thác dùng hai tay năm chặt, sau đó xé roẹt một cái! “Roẹt!” Âm thanh này tuy rằng không quá lớn, nhưng lại vang lên trong đầu tất cả mọi người, bức tranh Hoa Hạ vừa mới được mua với giá năm triệu, cứ như vậy bị người ta xé mất rồi!
“Trời ạI” “Anh ta bị làm sao vậy?” “Đầu óc anh ta có vấn đề à?” “Khoe của cũng không cần phải khoa trương đến mức như vậy chứ!” Dưới sân khấu nhất thời vang lên tiếng kêu kinh ngạc và ầm ï khắp nơi.
Đối diện với âm thanh này, sắc mặt Trương Thác không thay đổi, anh nhìn về phía Phương Châu đang ngồi hàng đầu tiên, cất cao giọng nói: “Ông Phương, vừa nấy tôi thấy mặt ông tỏ ra khó xử, tràn đầy hứng thú với bức tranh này, nhưng lại không hề ra tay, tôi đoán, ở nhà ông có phải còn có một bức tranh như vậy hay không? Sắc mặt ông rối rắm, hai bàn tay vẫn luôn nám chặt, là bởi vì chính ông cũng không thể xác định được, rốt cuộc là bức tranh trong nhà ông kia là đồ thật, hay là bức tranh này mới là đồ thật?”