Chương 57 Giết Lâm Ngữ Lam
Ánh trăng đêm nay sáng dìu dịu,
Mercedes đỏ rực chạy vững vàng trên
đường về nhà, như báo hiệu một trái tim
nóng rực đang hướng về bến đỗ của
mình, cuối cùng thì cập bến ở đó.
Trong xe mở nhạc nhẹ nhàng.
“Gió đêm nay thổi, làm con tim ngứa
ngáy, người tình của em ơi…”
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trương Thác vẫn
như mọi ngày rót trà cho Lâm Ngữ Lam,
quét dọn vệ sinh, sau đó ra ngoài.
Trương Thác ngồi trong chòi nghỉ mát
dựng bằng gỗ ở cô nhi viện Xuân Đằng,
lẩm bẩm: “Mẹ, con tìm được cô ấy rồi,
con từng thề với mẹ chỉ cần con còn
sống một ngày thì sẽ không cho phép
người nào làm hại đến cô ấy, mẹ biết
không, con cảm thấy mình thật sự rất
hạnh phúc, nếu mẹ vẫn còn chắc chắn
cũng sẽ vui vẻ vì con đúng không. Vì lý
do gia đình nên tính cách của cô ấy hơi
lạnh lùng, nhưng cô ấy rất tốt bụng, nếu
mẹ còn sống, chắc chắn sẽ ở chung rất
vui vẻ với cô ấy.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo cái
nóng bức của mùa hè.
Tiếng chuông điện thoại cũ kỹ của
Trương Thác vang lên.
“Alô?
“Lão đại, gần đây cảnh sát Ngân Châu
gần như tập trung theo dõi Thanh Diệp
xã kia, muốn xử lý lão đại của bọn họ
dưới tình huống không ai hay biết thì hơi
khó khăn, nhưng hôm nay lại có một cơ
hội.” Trong điện thoại vang lên giọng nói
của thanh niên đẹp trai.
“Nói thẳng.” Trương Thác đưa tay móc
lỗ tai.
“Nghe đâu hôm nay Thanh Diệp xã sẽ
mở tiệc ở Bát Tiên Lâu, hình như là hai
băng nhóm đàm phán ở đó, đến lúc đó
lão đại của Thanh Diệp xã cũng sẽ đi,
đây chắc là một cơ hội.”
“Được, tôi biết rồi.” Trương Thác cúp
máy, kiểm tra vị trí của Bát Tiên Lâu trên
điện thoại, sau khi cài chế độ chỉ đường
đi bộ thì bắt đầu đi tới đó.
Trương Thác mới ra khỏi cô nhỉ viện,
điện thoại lại reo lên, Trương Thác nhìn
qua số gọi đến, trong mắt hiện lên chút
bất lực, bấm nghe máy.
“A lô, người đẹp cảnh sát, có chuyện gì
sao?”
“Anh đang ở đâu?” Giọng nói vội vã của
Hàn Văn Tĩnh vang lên trong điện thoại.
Trương Thác trợn trắng mắt: “Không
phải đã gửi cho cô rồi sao, cô nhi viện
đấy”
“Cho anh nửa tiếng, đến Cục Cảnh sát
gặp tôi.” Hàn Văn Tĩnh ra lệnh.
“Tôi nói này cô cảnh sát, hình như bây
giờ tôi không phải tội phạm mà?”
“Bớt nói nhảm, vụ đánh nhau của anh
lần trước vẫn chưa kết án, nếu tối nay
không muốn qua đêm ở Cục Cảnh sát
thì ngoan ngoãn nghe lời đi, nửa tiếng,
bắt đầu đếm ngược từ bây giờ! Tút…
tUUT
Nghe tiếng cúp điện thoại, Trương Thác
dở khóc dở cười, gặp một nữ cảnh sát
như vậy, không biết nên nói sao mới
được đây.
Bây giờ Trương Thác không thể để lộ
thân phận, nếu nữ cảnh sát này cố ý gây
chuyện thì đúng là có thể mang đến cho
mình không ít phiền phức.
Trương Thác ngẫm nghĩ, tắt dẫn đường
đến Bát Tiên Lâu, đón xe đi tới Cục Cảnh
sát.
Trước cửa Cục Cảnh sát, một viên cảnh
sát nhìn thấy Trương Thác thì lập tức lộ
ra vẻ mặt khâm phục: “Người anh em
đến rồi à?”
Thái độ của viên cảnh sát này như chào
hỏi một người mới về nhà vậy.
“Ừm” Trương Thác gật đầu.
“Phó đội trưởng Hàn ở phòng làm việc,
anh đi thẳng tới đó đi, trong phòng làm
việc chỉ có một mình Phó đội trưởng
Hàn thôi.” Viên cảnh sát kia cho Trương
Thác một ánh mất là đàn ông đều hiểu.
Hàn Văn Tĩnh ngồi trong phòng làm việc
của đội điều tra hình sự xem tài liệu
trong tay, cô mặc áo sơ mi mùa hè trên
người không giống một bộ đồng phục
cảnh sát, mà như một diễn viên đang
nhập vai vậy, mang lại cho người ta sự
quyến rũ khó nói thành lời.
Hàn Văn Tĩnh cau mày.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Trương
Thác đi vào.
Hàn Văn Tĩnh ngồi sau bàn làm việc
nhìn thoáng qua Trương Thác, khẽ nói:
“Vào đi, đóng cửa lại.”
“Ừm”
“Cạch” một tiếng, cửa lớn phòng làm
việc của đội điều tra hình sự đóng lại,
các nhân viên cảnh sát ngồi làm việc ở
đại sảnh bên ngoài đều nhìn nhau cười,
trong nụ cười có chung một ý nghĩa.
Trong văn phòng, Hàn Văn Tĩnh ném tài
liệu trong tay lên bàn, nói với Trương
Thác: “Tự xem đi.”
Trương Thác nghi ngờ cầm tài liệu lên
nhìn lướt qua, nhưng vừa nhìn vào đã
khiến trái tìm anh bùng lên cơn giận.
Trong khoảng thời gian nửa tháng, cảnh
sát bắt được ba nhóm tội phạm bỏ trốn,
tổng cộng mười sáu người. Theo lời khai
mười sáu người này cung cấp, lý do bọn
họ đến Ngân Châu là vì một chuyện:
Giết Lâm Ngữ Lam!
“Nhà họ Lâm các anh là nhà giàu, người
thường hoàn toàn không tiếp xúc được,
ân oán gút mắt giữa nhà giàu các anh
chúng tôi không thể quan tâm. Nhưng
bây giờ đã liên quan đến băng nhóm xã
hội đen, chúng tôi không thể không
quan tâm, tôi hy vọng anh có thể nói ra
hết mọi điều mình biết, rốt cuộc vì sao
những người này muốn giết vợ anh, hơn
nữa vì sao những người lần trước lại ra
tay với anh?”
Hàn Văn Tĩnh đứng lên, mắt sáng như
đuốc nhìn chăm chăm Trương Thác.
“Tôi không biết.” Trương Thác lắc đầu.
“Trương Thác!” Hàn Văn Tĩnh đột nhiên
hét lớn một tiếng, hai tay vỗ mạnh lên
bàn trước mặt, sức lực lớn đến cả cái
bàn đều rung lên, người cô ta cũng chấn
động theo: “Bây giờ không phải tôi đang
nói đùa với anh, anh biết mười sáu tên
tội phạm bỏ trốn này là ai không? Mỗi
một người đều là tội phạm quan trọng bị
cảnh sát truy nã! Trên người bọn họ đều
có ít nhất một mạng người đó!”
“Tôi hiểu, nhưng tôi thật sự không biết ai
muốn giết vợ mình.” Trương Thác nhíu
mày, anh vẫn luôn điều tra chuyện này.
Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm Trương
Thác mấy giây, đột nhiên bật cười, ngồi
xuống ghế làm việc, khoanh tay lên
ngực: “Nếu anh không nói, vậy tôi chỉ có
thể mời Chủ tịch Lâm đến phòng làm
việc thôi!”
“Cô dám!” Trương Thác tiến lên một
bước, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Khoảnh khác đó khiến Hàn Văn Tĩnh
cảm thấy mình nhự bị một con thú dữ
nhìn chằm chằm, ánh mắt đó của
Trương Thác vô cùng đáng sợ, Hàn Văn
Tĩnh cảm nhận được rõ ràng trái tim
mình đang đập mạnh.
Cô cố kiềm chế cảm giác sợ hãi trong
lòng: “Tôi có gì không dám chứi Trương
Thác, tôi cảnh cáo anh, chúng tôi bây
giờ là đang giúp anh, anh nếu cứ mãi
không phối hợp chấp hành pháp luật,
còn dám uy hiếp nhân viên chấp pháp,
chỉ thế thôi là tôi đã có quyền nhốt anh
vào tù rồi!”
Trương Thác bật cười không quan tâm:
“Tùy cô, cô đối phó với tôi thế nào cũng
được, nhưng tuyệt đối đừng làm vợ tôi
sợ, nếu không tôi đảm bảo cô sẽ hối
hận, thật đấy!”
Hàn Văn Tĩnh phân nộ, nhướng nhướng
mày: “Anh uy hiếp tôi?”
Bầu không khí giữa hai người hơi giương
cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, cửa phòng điều tra hình
sự mở ra, một nhân viên cảnh sát hoảng
hốt xông đến trước cửa.
“Phó đội trưởng Hàn, không xong rồi, tai
nạn chết người rồi!”
“Chết người?” Hàn Văn Tĩnh đứng bật
dậy: “Tình huống thế nào!”
Nhân viên cảnh sát vội vàng báo cáo:
“Tin tức của cảnh sát ở khu phía tây gửi
tới nói một căn nhà bốc cháy, hai người
trong nhà đều chết cháy hết, bây giờ khu
vực kia đã bị phong tỏa rồi.”
“Dẫn tôi đi qua!” Hàn Văn Tĩnh vội vàng
đi ra khỏi phòng, lúc đi tới cửa đột nhiên
quay đầu lại: “Họ Trương kia, đi theo
tôi!
“Tại sao?” Trương Thác bĩu môi.
“Vì anh đang tiếp nhận điều tra! Đi”
Khu phía tây của thành phố Ngân Châu
là nội thành mới, hai năm gần đây dốc
sức quy hoạch, xây dựng lên rất nhiều
†rung tâm thương mại lớn, khu đô thị,
nhưng thời gian quy hoạch ngắn, dân số
còn thưa thớt hơn nội thành cũ rất
nhiều.