Chương 111
Nước Pháp là một quốc gia rất chú trọng lễ nghi của món ăn, hoàng tử Charles lại càng được huấn luyện lễ nghỉ toàn diện từ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ anh ta dường như đã quên mất lễ nghỉ từng ăn sâu bén rễ trong não mình, sự chú ý của anh ta hoàn toàn bị những món ăn trước mặt này hấp dẫn.
Hoàng tử Charles tay cầm dao nĩa, đặt từng miếng từng miếng đồ ăn vào trong miệng, nhấm nháp kỹ càng, mãi đến tận khi nếm xong món ăn cuối cùng, hoàng tử Charles mới ý thức được sự thất lễ của mình.
“Thật xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi, những món ăn này thật sự quá ngonl” Hoàng tử Charles ca ngợi không che giấu chút: “Tôi cam đoan, đây là những món ăn ngon nhất mà tôi đã từng ăn, Milan, cô có thể sử dụng nguyên liệu nấu ăn bình thường để nấu ra những món ăn đến mức này, trình độ nất nướng của cô đã vượt qua thầy giáo cô rồi!”
Lời nói của hoàng tử Charles đã khiến cho Turf mở to mắt không thể nào tin nổi.
Hoàng tử Charles cười cười với Turf: “Turf, anh có thể nếm một chút, tôi tin sau khi anh thưởng thức xong những món ăn ở đây, cũng sẽ đồng ý với tôi: Turf nghi ngờ xiên một miếng cá lô, đặt vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, khi vị tươi ngon của miếng cá lô này nở rộ trong miệng, sắc mặt của Turf trở nên vô cùng thú vị, có vui mừng, có thất vọng, còn có khâm phục.
Anh ta vui mừng chính là, trong miếng thịt cá lô này, anh ta dường như nhìn thấy linh cảm mới, còn thất vọng là vì, lần so tài này, mình đã thua rồi, anh ta không thể không khâm phục cô gái Hoa Hạ đứng trước mặt này, hiểu biết của cô ấy về món ăn, tài nghệ nấu nướng của cô ấy đã vượt xa mình rồi!
“Điện hạ Charles, anh quá khen” Milan cười một tiếng: “Trên thực tế, tôi chẳng qua chỉ may mắn mà thôi”
“Milan, tôi cho rằng lần này trở về, cô có thể tiếp nhận vị trí của thầy giáo mình được rồi, ông ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng vì thành tựu của cô thôi” Hoàng tử Charles chân thành nói.
‘Đối với cách nói này, Milan từ chối đưa ra ý món ăn trên bàn này, từ đầu đến cuối đều không xuất phát từ bàn tay.
mình, nhưng vì chuyện lần này, Milan cũng nhìn thấy một con đường khác, một con đường có thể giúp mình tiến xa hơn nữa trong lĩnh vực ẩm thực.
Ánh mắt Milan nhìn về phía Trương Thác đứng bên cạnh, người đàn ông này đứng ở đó, giống như một vũng nước yên tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng nếu cẩn thận tìm hiểu sẽ phát hiện ra người đàn ông này.
giống như biển lớn, khiến cho người ta không nhìn thấu được, lại muốn đi tìm tòi.
Cuộc so tài kết thúc, mọi người đương.
nhiên không thể ở trong nhà hàng Di Saint mãi được, hoàng tử Charles tỏ vẻ anh ta cũng sẽ không lập tức về nước, lần này đến đây, anh ta cũng phải xem thử đất nước cổ kính có lịch sử kéo dài đến mấy nghìn năm này.
Lâm Ngữ Lam đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, chủ động đưa ra đề nghị dẫn đường cho hoàng tử Charles, tất cả hành trình của hoàng tử Charles đều sẽ do Tập đoàn Lâm Thị sắp xếp.
Hoàng tử Charles vui mừng nhận lời đề nghị của Lâm Ngữ Lam, hơn nữa còn nhận danh thiếp của Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, Milan và Like, ba cô gái cùng kết bạn đi ra khỏi nhà hàng Di Saint Vừa ra khỏi nhà hàng, Trương Thác đã được đón tiếp một trận thẩm vấn, liên quan đến tay nghề nấu ăn của anh.
Đối với chuyện này, Trương Thác đã nghĩ xong nên giải thích như thế nào, thành thật nói: “Trước đây có một thầy giáo lớn tuổi, đặc biệt dạy cho tôi mấy phương pháp nấu nướng, lần này vừa vặn dùng đến thôi”
Lời giải thích này của Trương Thác, không ai trong số ba cô gái tin tưởng được, đối với chuyện này, Trương Thác cũng chẳng còn cách nào khác, anh nói thật nhưng chỉ không nói cho ba cô gái kia biết người thầy giáo lớn tuổi kia là ai thôi.
“Trương Thác, hôm nay thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, chuyện lần này, chúng tôi thật sự không biết nên làm như thế nào” Milan cảm kích nói Like cũng gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp.
của cô ta còn có chút cảm giác xấu hổ, vốn dĩ tối hôm qua cô ta còn đưa ra rất nhiều phương pháp cho Milan, xem xem làm thế nào để vạch trần tên lừa đảo này, kết quả hôm nay lại nợ ân tình của Trương Thác, điều này khiến trong lòng cô ta vô cùng khó.
chịu, lập tức cảm thấy mình là loại người độc ác lấy oán báo ân.
“Đều là bạn bè cả, có gì mà cảm ơn hay.
không cảm ơn chứ” Trương Thác thản nhiên vẫy vẫy tay.
Mấy người đi trên đường, Lâm Ngữ Lam kéo ống tay áo của Trương Thác, nhỏ giọng nói với Trương Thác: “Đến đây”
“Sao vậy?” Trương Thác nghi ngờ đền gần Lâm Ngữ Lam thêm hai bước.
Lâm Ngữ Lam giao tấm danh thiếp vào tay.
Trương Thác: “Đây là phương pháp liên lạc của Giám đốc Tôn ở bộ phận Marketing, mấy ngày này, Giám đốc Tôn sẽ sắp xếp hành trình của hoàng tử Charles, hiểu chưa?”
Vì nguyên nhân thân phận, Lâm Ngữ Lam cũng không nói hết câu, nhưng ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, đây chính là đang sáng tạo cho Trương Thác một cơ hội để tiếp cận hoàng tử Charles, để cho anh từ đó liên hệ được với doanh nghiệp của Pháp.
Lời hẹn ba ngày là Trương Thác nói ra, Lâm Ngữ Lam rất khoan hồng suy nghĩ cho anh rồi.
Trương Thác cười cười, nhận danh thiếp, cười hì hì: “Cảm ơn Chủ tịch Lâm!”
“Bớt cợt nhả đi” Lâm Ngữ Lam tức giận liếc nhìn Trương Thác một cái: “Chuyện công việc, tôi hy vọng anh thật sự nghiêm túc, hiểu chưa?”
“Yên tâm!” Trương Thác ra hiệu OK với Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác như vậy, trong lòng cũng vui mừng hơn một chút, bất kể nói thế nào, người này càng ngày.
càng tiến bộ hơn rồi.
Đi đến bãi đỗ xe, mấy người ai đi đường nấy, Trương Thác định đi cùng Lâm Ngữ Lam về công ty, kết quả nhận được điện thoại của hội trưởng Mã.
“Tiểu sư phụ này, chuyện liên quan đến cơ cấu huấn luyện y học của Lâm Thị, mấy ngày gần đây, hội y học tỉnh Ninh chúng tôi đã thông báo cho toàn quốc, chắng qua, có đa số người còn giữ thái độ nghĩ ngờ, dù sao thứ như rung châm, anh cũng biết đấy, đối với chúng tôi mà nói, thật sự có chút khó tin, cho nên mọi người vẫn hy vọng tiểu sư phụ anh có thể mở một buổi tọa đàm công khai” Trong lúc nói chuyện hội trưởng Mã rất cẩn thận, rất sợ Trương Thác có chỗ nào không hài lòng.
Trương Thác suy nghĩ một lát, đáp lại: “Được, tọa đàm cũng được, địa điểm số.
lượng các ông quyết định đi, tôi chỉ có một yêu cầu, không cho phép quay phim”
Nghe thấy Trương Thác nói như vậy, trong giọng nói của hội trưởng Mã lộ sự vui sướng: “Không thành vấn đề, tiểu sư phụ, vậy thì quyết định vào ngày mai có được không, địa điểm ở Đại học Ngân Châu, tiểu sư phụ, anh cần dụng cụ gì, cứ nói thắng với tôi là được.”
“Tôi đến chỗ Đông y quán đi, ông đang ở đâu?”
“Tôi đến ngay đây!”
Trương Thác dùng thời gian một buổi sáng nói với hội trưởng Mã những đồ đạc cần phải chuẩn bị khi tọa đàm công khai, bao gồm cả những bệnh án, tiêu bản vân vân.
Buổi chiều Trương Thác cũng không có việc gì, nghĩ đã lâu lắm rồi không đến cô nhi viện, bèn mua mấy thứ đến đó thăm bọn trẻ vậy.
Cô nhi viện Xuân Đăng.
‘Tần Âm mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi đỏ trắng đan xen, ngồi trên đồng cỏ, buộc tóc đuôi ngựa, tràn đầy vẻ thanh xuân, đôi chân thon dài duỗi thẳng trên bãi cỏ, cùng với thân trên hình thành tỉ lệ vàng hoàn hảo, hai tay chống cảm, đôi mắt lanh lợi nhìn về nơi xa xăm, ngây ngẩn mất hồn.
Từ lần trước ăn cơm ở nhà thầy giáo xong, cô ta vẫn chưa được gặp lại Trương Thác, mỗi lần đến cô nhi viện, cũng không nhìn thấy bóng dáng Trương Thác đâu.
Có vô số lần Tân Âm muốn gọi điện thoại cho Trương Thác, lại không biết nên lấy lý do gì để gọi cho anh, nói thẳng là mời anh ăn cơm? Lần trước đến nhà thầy giáo đã dùng lý do này rồi, lại dùng lần nữa có phải quá gượng gạo hay không?