Chương 188 Sát thủ lại xuất hiện
“Tôi nghĩ nhiều?” Milan nghe thấy lời của Trương Thác thì chỉ hận không thể đánh anh một quyền.
Đây là chuyện tôi nghĩ nhiều sao?
“Bây giờ vết thương của cô có cảm giác gì khác không?” Trương Thác hỏi Milan.
Milan lắc đầu: “Không có, chỉ ngứa thôi.
“Cô duỗi mạnh tay trái xem có đau không” Trương Thác thị phạm tư thế cho Milan xem.
Milan làm theo tư thế của anh cảm nhận một chút: “Đau nhưng cũng không đau”.
Trương Thác gật đầu: “Vậy chắc không sao nữa rồi, lúc đó tôi may cho cô bằng chỉ hoà tan, không cần tháo chỉ, có thể xuất viện rồi, tôi đi làm thủ tục cho cô, cô dọn dẹp đồ đạc đi”
“ẶC Milan ngạc nhiên nhìn Trương Thác: “Thế là nhìn xong rồi hả?”
“Nếu không thì sao?” Trương Thác khó hiểu hỏi: “Cô cho rằng tôi phải xem thế nào?”
“Tôi..” Milan há miệng, sắc mặt thay đổi: “Được rồi, anh mau đi làm thủ tục đi!”
“Ha ha!” Trương Thác cười to hai tiếng, anh vẫn chưa từng thấy dáng vẻ chịu thiệt của Milan đầu, trêu chọc cô ấy một chút cũng thú vị đấy chứ.
Lúc Milan nằm viện cũng không đem gì theo, đa số đều là Lâm Ngữ Lam và Trương Thác lục tục mang tới, Trương Thác lái xe chở Milan về nhà.
Milan ngồi trong xe nhìn phong cảnh hai bên đường, cảm thán: “Haiz, đúng là có cái gì cũng không thể có bệnh được, lúc nằm bệnh viện, những thứ tôi muốn nhìn thấy đều là những thứ bình thường tôi không thèm quan tâm.”
Trương Thác cười ha ha: “Được rồi, mấy ngày nay cô chỉ ăn canh, cũng thèm rồi nhỉ, muốn ăn gì?”
“Đương nhiên là thèm rồi, thịt kho tàu, sườn lợn, cá hấp cay, một loại cũng không được thiếu!” Milan tràn đầy khí phách, như chỉ hận không thể uống hai ly rượu.
“Được.” Trương Thác vung bàn tay to: “Đi mua đồ ăn, đợi Ngữ Lam về chúng ta ăn bữa tiệc lớn?
Về đến nhà, Trương Thác bất ngờ nhìn thấy Giang Tỉnh đứng trong sân, điều này khiến anh thấy kỳ lạ, bình thường cô ấy đều sẽ bảo vệ bên cạnh Lâm Ngữ Lam.
Giang Tỉnh thấy Trương Thác trở về bèn nói: “Anh Trương, Chủ tịch Lâm kêu tôi trở về giúp anh một tay”
Giúp một tay?
Trương Thác nhìn đồ trong xe, lắc đầu, từ sau lần trước mình bị Ninh Nhất Cho hãm hại, Lâm Ngữ Lam ngày càng quan tâm mình hơn, chỉ dọn dẹp chút đồ mang về từ bệnh viện mà thôi, cũng cố ý kêu Giang Tỉnh trở về.
Vào lúc Trương Thác chuẩn bị nói chuyện với Giang Tỉnh, một ánh sáng sắc bén đột nhiên xuất hiện.
Trương Thác thay đổi sắc mặt, đẩy ngã Milan ở bên cạnh, che trên người cô ấy, khẽ quát một tiếng: “Giang Tỉnh!”
Vào khoảnh khắc Trương Thác đẩy ngã Milan, Giang Tỉnh đã trốn ra sau xe, chỗ ba người mới đứng đang cắm một con dao găm sáng loáng.
Giang Tỉnh quan sát khắp nơi một lượt, nặng nề nói: “Ở bên trái” Cả người cô cong lại như báo săn, có thể phát lực bất cứ lúc nào.
Khi Giang Tỉnh chuẩn bị nhảy ra, giọng nói của Trương Thác rơi vào tai cô: “Cô bảo vệ Milan”
Ngay sau đó, Giang Tỉnh chỉ thấy Trương Thác đứng dậy từ dưới đất, chạy ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh. Nhìn thấy động tác của anh, ánh mắt Giang Tỉnh cứng đờ. Bình thường, cô từng nhìn thấy Trương Thác đứng trong sân đánh quyền với cây đại thụ kia, nhưng cô chỉ nghĩ Trương Thác đang tập thể hình bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô không cho rằng như thế nữa.
Chỉ nhìn thôi Giang Tỉnh đã chắc chắn, mình hoàn toàn không thể bì kịp tốc độ của Trương Thác, quả nhanh!
Một ánh sáng sắc bén lại bay tới, Trương Thác hơi nghiêng người, duỗi hai ngón tay phải, một giây sau, thứ sắc bén kia đã bị anh cầm trong tay, cũng là một con dao găm, trên cán dao găm có điêu khắc một đoá hoa tươi.
“Người của Thứ Mân?” Trương Thác nhướng mày, vẫn chưa từng dừng lại.
Người trốn trong chỗ tối thấy Trương Thác lại có thể nhẹ nhàng bắt lấy dao găm mình ném ra sau đó đi về phía mình với tốc độ nhanh đến kỳ lạ, lập tức hoảng hốt muốn rút lui.
“Muốn đi đâu?” Giọng nói của Trương Thác vang lên phía sau đối phương, ngay sau đó, Trương Thác cũng đã nhìn thấy kẻ tập kích.
Đây là một người phụ nữ nhìn qua rất bình thường, mặc quần jean, áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa, thuộc kiểu lẫn trong đảm người sẽ không thể nhìn thấy, chẳng thu hút một chút nào.
Nhưng Trương Thác hiểu người không chói mắt nhất mới hợp làm sát thủ nhất.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa nhìn Trương Thác, không hề nhiều lời, mỗi tay lấy một con dao găm ra, đâm về phía Trương Thác.
Thấy đối phương tấn công, Trương Thác chỉ nhẹ nhàng vung cánh tay hai cái đã đánh rớt dao găm trong tay đối phương.
Người phụ nữ hoảng hốt, chỉ đánh nhau đơn giản mà cô ta đã hiểu, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải người cô ta có thể đối phó.
Trương Thác nhìn người phụ nữ, suy nghĩ một lát: “Người của Bóng Đêm thất bại rồi, người của Thử Mân các người tự tin thể sao?”
Người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa nghe thấy lời Trương Thác nói thì sợ hãi: “Anh là ai!”
“Cô không cần phải biết” Trương Thác ra tay nhanh như chớp, đập con dao lên cổ người phụ nữ.
Trước mắt cô ta tối sầm, sau đó ngã xuống đất.
Lúc này, Giang Tỉnh dẫn Milan còn đang sợ hãi chạy tới: “Anh Trương, cô ta.”
“Trói lại trước đi.” Trương Thác nhíu mày: “Ngữ Lam ở đâu?”
“Chủ tịch Lâm!” Sắc mặt Giang Tỉnh lập tức thay đổi, quay đầu chạy tới chiếc Jetta của mình.
Trương Thác lên xe sớm hơn Giang Tỉnh một bước: “Cô ở lại đây bảo vệ Milan, tôi đi tìm người”
Sau khi để lại một câu như vậy, Trương Thác khởi động xe, động cơ xe nổ vang, chạy nhanh ra khỏi sân biệt thự.
Trên xe, Trương Thác đạp chân ga đến tận cùng, xe chạy nhanh trên đường. Anh lấy điện thoại ra tìm số của Lâm Ngữ Lam gọi đi, lại mãi không có ai nghe máy, điều này khiến trái tim Trương Thác như rơi xuống đáy cốc.
Thứ Mân cũng là tổ chức của thế giới ngầm, sở trường là ám sát.
Trương Thác không ngừng gọi điện thoại cho Lâm Ngữ Lam, tốc độ của chiếc xe chưa từng giảm xuống. Mercedes GT hoá thành một con thú dữ màu đỏ chạy bằng băng trên quốc lộ.
Trên đường không ngừng vang lên tiếng quát mắng.
Mercedes GT di chuyển xinh đẹp trên đường rồi dừng lại trước cửa Tập đoàn Lâm Thị, vừa xuống xe, Trương Thác đã chạy như bay lên tầng cao nhất với tốc độ tối đa.
Trong lúc chạy, Trương Thác quan sát một lượt, cả cao ốc Lâm Thị cực kỳ yên bình, cũng không hề xảy ra rối loạn.
Nhưng càng yên bình như thế, trong lòng anh lại càng lo lắng.
Ngay cả thang máy Trương Thác cũng không kịp đi, đi thẳng lên trên bằng thang bộ, chạy đến phòng làm việc Chủ tịch trên tầng cao nhất, đẩy mạnh cửa lớn ra, lại phát hiện không có ai trong phòng làm việc cả, trên bàn làm việc của Lâm Ngữ Lam còn để một xấp tài liệu chưa xử lý.
Cảnh này khiến Trương Thác cực kỳ lo lắng.
Trương Thác chạy ra khỏi phòng làm việc, tìm thấy thư ký Lý Na: “Chủ tịch Lâm đâu?”
“Chủ tịch Lâm? ở trong phòng làm việc mà, khi nãy cô ấy còn kêu tôi đưa tài liệu vào nữa.”
Trương Thác thầm kêu một tiếng nguy rồi, quay đầu chạy xuống dưới lầu.
Lý Na khó hiểu nhìn Trương Thác hấp ta hấp tấp.