Chương 275:
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
“Tớ bảo này Ngữ Lam, cậu xong chưa thế, không cần mang hành lý theo mà!” Mễ Lan đứng trước cửa biệt thự, hô hào với bên trong: “Mười hai giờ cất cánh rồi, mười giờ chúng ta phải đến sân bay, bây giờ đã là 8:30 rồi!”
“Đây đây, cô nàng này, vội cái gì thế không biết?” Lâm Ngữ Lam mặc bộ váy dài màu xanh da trời, để mặt mộc và mái tóc dài duỗi sau lưng, gây cho người ta ấn tượng một vẻ đẹp đầy trí thức, nhưng vẫn kèm theo cảm giác hoạt bát và đáng yêu.
Trương Thác đeo hai chiếc túi đứng chờ sẵn ở ngoài sân biệt thự, chờ taxi đến.
“Trương Thác, xe đến chưa?”
Hai cô gái bước ra ngoài sân, hỏi.
“Sắp đến cổng tiểu khu rồi, chúng ta ra ngoài chờ đi.”
Trương Thác đáp, dẫn đầu ra ngoài tiểu khu.
Ba người vừa cười vừa nói suốt cả đoạn đường, Mễ Lan nói về hành trình mà cô đã lên kế hoạch sẵn, đầu tiên sẽ dẫn Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi tham quan ở đâu, rồi sẽ đi đâu tiếp.
Đang trò chuyện thì một người mà Lâm Ngữ Lam không ngờ đến lại xuất hiện trước mặt ba người.
Vương Tùng Phượng ăn mặc quý phải chặn đường ba người.
Vừa thấy Lâm Ngữ Lam, Vương Tùng Phượng trực tiếp chửi ầm lên: “Họ Lâm, cô có còn là người không! Còn lương tâm không! Chúng tôi với cha cô ít nhiều gì cũng quen nhau bao năm, vậy mà cô lại làm ra chuyện như thê?”
Lâm Ngữ Lam vừa thấy Vương Tùng Phượng là đã hiểu lý do Vương Tùng Phượng đến đây, cô cũng không cho.
Vương Tùng Phượng sắc mặt tốt.
“Dì Vương, về chuyện đã xảy ra, cháu thiết nghĩ chắc dì cũng biết chuyện này từ đầu tới đuôi đều do một mình Trịnh Sở tác quái, anh ta muốn hãm hại chồng cháu nên mới gặp kết quả như thế.”
“Chồng cô?” Vương Tùng Phượng cười khẩy: “Lâm Ngữ Lam, tiếng chồng cô kêu đúng là quen miệng phết nhỉ!”
Vương Tùng Phượng nói xong, lại nhìn sang Trương Thác: “Tên nhóc, cậu chẳng qua là một tên ở rẻ nhà họ Lâm. Cậu cảm thấy nhà họ Lâm thật sự sẽ vì cậu mà trở mặt với nhà họ Trịnh chúng tôi? Thức thời thì coi như: chưa xảy ra chuyện gì rồi đến cục cảnh sát hủy án đi, thả con trai tôi ra. Còn nêu không, cậu sẽ biết tay!”
“Ở rẻ?” Mễ Lan nghe Vương Tùng Phượng nói thế, trong lòng kinh ngạc bộn phần, mặt đầy thắc mắc nhìn sang Lâm Ngữ Lam và Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam biến sắc, thấp giọng nói với Mễ Lan chờ: chút nữa sẽ giải thích sau, rồi nghiêm nghị nói với Vương Tùng Phượng: “Vương Tùng Phượng, tôi niệm tình dì là bè trên nên mới nễể mặt dì, chuyện này người sai là Trịnh Sở, anh ta nên nhận trừng phạt. Dì muốn nói gì thì đi nói với cảnh sát, đừng uy hiếp chúng tôi, Lâm thị cũng không dễ bắt nạt đâu! Chúng ta đi!”
Lâm Ngữ Lam nắm tay Trương Thác và Mễ Lan, vòng qua Vương Tùng Phượng, tiền nhanh về phía trước.
Vương Tùng Phượng hét to với bóng lưng Lâm Ngữ Lam: “Lâm Ngữ Lam! Tôi cho cô biết, nhà họ Trịnh chúng tôi với không để nhà họ Lâm các cô kết thúc chuyện này nhanh như thế đâu, tuyệt đối không dễ dàng kết thúc đâu, cứ chờ xeml”
Đối mặt với uy hiếp từ Vương Tùng Phượng, Lâm Ngữ Lam không hề để ý đến. Đến khi đi xa rồi, Lâm Ngữ Lam mới buông tay Trương Thác và Mễ Lan.
Mễ Lan thấy sắc mặt Lâm Ngữ Lam khó coi, cũng không tiếp tục hỏi ra nghi ngờ trong lòng nữa, nhưng vẫn suy nghĩ mãi về vấn đề đó.
Xe taxi mà ba người gọi đã đỗ ở cửa tiểu khu, Trương Thác chủ động ngồi lên ghế phụ cạnh tài xế, nhường hai ghế sau cho Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan.
Xe từ từ đi đến sân bay.
Vương Tùng Phượng đứng ở cửa tiểu khu nhìn tháy biển số xe, bèn gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi tra thử xem biển số xe màu bạc A65992 đi đến đâu, tiện thể điều tra hành tung của con đi Lâm Ngữ Lam nữa!”