TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 328

Chương 328:

 

Tiêu Sơn nghe ngóng Trương Thác một lần nữa, gật gật đầu: “Tiểu Thác, nhiều năm như vậy, thật sự là vất vả cho con rồi. “

 

Tiêu Sơn chính là từ tay không khởi nghiệp, ông hiểu rất rõ ràng, một người trên con đường trưởng thành phải nếm trải bao nhiêu cay đắng, Trương Thác có thể nhận được giá trị đánh giá cao như vậy, khẳng định không phải ngủ một giác tỉnh dậy cái gì cũng biết.

 

“Cũng không có gì, cha nuôi, trong khoảng thời gian này, con cùng Ngữ Lam, quấy rầy cha nhiều rồi.”

 

“Con nhìn lại con thằng nhóc này, nói cái gì vậy hả, con sống ở đây với ta, ta rất vui mừng chào đón, haha, lại đây, uống thêm chai nữa đi.” Tiêu Sơn giơ ly rượu lên.

 

Rượu này mới uống hai ly, cơm ăn được mấy miếng, điện thoại của Tiêu Sơn đột nhiên vang lên.

 

Tiêu Sơn nghe điện thoại, cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói những chuyện gì, làm cho sắc mặt Tiêu Sơn trở nên vô cùng khó coi.

 

“Cha, có chuyện gì vậy?” Chờ Tiêu Sơn vừa cúp điện thoại, Mễ Lan vẻ mặt quan tâm liền hỏi.

 

“Dương tổng của Vĩnh Phong, biến mắt rồi…” Thần sắc Tiêu Sơn có vẻ rất nghiêm trọng.

 

 

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, nói: “Các con không biết, bởi vì nghiên cứu này rất quan trọng, ta và Dương tổng vẫn luôn giám sát chặt chẽ, chính là tránh để tài liệu nghiên cứu bị người khác chiếm đoạt, ta và Dương tổng mỗi người cầm một nửa, hơn nữa hình thức còn ở dạng giấy, phòng tránh tối đa bị người ta trộm cắp, nhưng hiện tại, một nửa còn lại của nghiên cứu hoàn toàn không còn nữa, nếu không có một nửa kết quả nghiên cứu của Dương tổng, dự án lần này, rất khó để tiếp tục tiền hành cho xong. “

 

Tiêu Sơn đang nói, điện thoại của ông lại vang lên, trong nháy mắt nhìn thấy người gọi, đồng tử Tiêu Sơn đột nhiên co rụt lại, tên danh bạ của người gọi được lưu chính là Dương Hùng.

 

Tiêu Sơn suy nghĩ trong vài giây, nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm lo lắng.

 

*Tiêu tổng, tôi cho ông một địa chỉ, ông đem tư liệu nghiên cứu trong tay ông, toàn bộ đều đưa tới đây, coi như: Dương Hùng tôi cầu xin ông đó!”

 

Tiêu Sơn trầm ngâm vài giây, “Được, Dương tổng ông nói Giản “Đại lộ số 3, có một quán bar Xướng Ưu, ông đặt tài liệu ở cửa ra vào đó là được, nghiên cứu lần này, chúng ta không thể tiếp tục tiến hành được nữa!” Trong lời nói của Dương Hùng, tràn ngập bát đắc dĩ.

 

Tiêu Sơn cúp máy.

 

Vừa rồi những lời Dương Hùng nói, mấy người Trương Thác đều nghe được một ít, hiểu được bữa cơm này không tiếp tục ăn nổi nữa.

 

*Vợ à, em và Mễ Lan về nhà trước, anh sẽ đi cùng cha nuôi một chuyến.” Trương Thác đứng dậy, nói một lời.

 

Lâm Ngữ Lam khẽ gật đầu, cũng hiểu mình và Mễ Lan đi theo sẽ chỉ gây thêm phiền toái, “Vậy hai người chú ý an toàn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, an toàn mới là điều quan trọng nhất. “

 

“Hãy yên tâm nhé.” Trương Thác gật đầu, sau đó quay qua Tiêu Sơn nói, “Cha nuôi, tư liệu ở đâu? “

 

*Nó được để ở nhà.”

 

Mấy người vừa hay thuận đường, đưa Mễ Lan cùng Lâm Ngữ Lam đến nhà trọ an toàn trước.

 

Tiêu Sơn ở trong phòng ngủ của mình, cầm một cái túi giấy da bò đi ra, sau khi chào hỏi, liền cùng Trương Thác ra ngoài.

 

Gọi một chiếc xe hơi và đi thẳng đến quán bar Xướng Ưu đại lộ số 3.

 

“Cha nuôi, tư liệu này, không phải tất cả chứ?” Lên xe, Trương Thác nói, “Vừa rồi sợ Mễ Lan bọn họ lo lắng, cha và người tên Dương Hùng kia, là nói ra ám hiệu gì vậy? “

Đọc truyện chữ Full