Chương 337:
Thư ký Triệu gật đầu, nói: “Không vấn đề, Dương tổng, tất cả đã sắp xếp xong hết rồi, bản phác thảo đều đã chuẩn bị cho bọn họ xong hết rồi, sự việc này vừa xảy ra, tất cả những rắc rối bên ngoài đều sẽ tìm đến Tiêu Thị, không hề có bắt cứ liên quan gì với chúng ta nữa.”
“Rất tốt.” Dương Hùng lộ ra vẻ mặt hài lòng, rồi lại hỏi: “Liên hệ với bên đó thế nào rồi?”
“Đã gửi tài liệu qua đó hết rồi, bọn họ đã bắt tay vào nghiên cứu rồi, nếu như có thể lầy được kỹ thuật cốt lõi đó của Tiêu Sơn, thì nhiều nhất trong thời gian 5 ngày, có thể đạt được tiến triển mới.
*Tốt” Đôi mắt Dương Hùng lộ ra vẻ sáng loáng, ông ta thầm lẫm bẩm trong miệng: “Tiêu Sơn à Tiêu Sơn, ông cũng đừng trách Dương Hùng tôi độc ác, cái xã hội này, người là dao thớt, ta là cá thịt, muốn bản thân mình sống thật tốt, thì phải vứt người khác lên trên dao thớt, muốn trách, thì trách Tiêu Sơn ông nổi lên quá nhanh, Tiêu Thị các người không chết, thì Dương Hùng tôi khó mà an tâm được!”
Lúc này đây, Trương Huyên và Tiêu Sơn, đang đi ở một thang máy khác, chuẩn bị xuống lầu.
“Cha nuôi, tên thư ký Triệu đó, chính là người tối đêm qua hỏi cha muốn lấy tài liệu đấy.” Sau khi vào thang máy, Trương Thác nhỏ tiếng nói với Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn kinh ngạc: “Sao con biết?”
“Hôm qua con đã quan sát được, người hỏi cha muốn lầy tài liệu đó, trên ngón tay út tay phải của hắn ta, có một dấu đeo nhẫn rất sâu, thông thường mà nói thì đàn ông rất ít khi đeo nhẫn lên ngón út của bàn tay phải, lúc nãy khi con bắt tay với thư ký Triệu, thì trên ngón út tay phải của anh ta mang một chiếc nhẫn ngón út, bề rộng giống hệt với dấu đeo nhẫn mà con nhìn thấy ngày hôm qua, thân hình của người đó tối qua cũng cao tầm 1 mét 75, cỡ giày mang đều là số 42.”
Trương Thác liên tục chỉ ra mấy điểm.
Tiêu Sơn suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, tóc của người đó tối qua, phải dài hơn rất nhiều so với thư ký Triệu.”
“Cổ áo của anh ta có những sợi tóc gãy, rõ ràng sáng sớm mới vừa động vào đầu tóc, ai mà rảnh không có chuyện gì làm đến nổi mới sáng sớm như vậy mà đã đi cắt tóc cơ chứ?”
Phân tích của Trương Thác, khiến cho sắc mặt của Tiêu Sơn trở nên nghỉ hoặc.
Vài giây sau, Tiêu Sơn chìa ra ngón tay cái với Trương Thác: “Tiểu Thác à Tiểu Thác, con thật sự là khiến cho ta quá ngạc nhiên rồi, nều như thật sự như những gì con nói, vậy thì tối qua, quả thật chính là một màn kịch hay do Dương Hùng tự biên tự diễn rồi!”
Tiêu Sơn trầm mặc mắy giây.
Mấy giây này, Trương Thác cũng không nói thêm bắt kỳ ý kiến gì nữa, mà là để cho Tiêu Sơn tự mình cân nhắc.
Khi thang máy đi đến tầng 1, cửa thanh máy vẫn chưa mở ra, thì Tiêu Sơn đã có thể nghe thấy những tiếng huyên náo.
Trong giây phút khi cửa thang máy mở ra, thì có thể nhìn thấy một đám nhà báo phóng viên, đang chen chúc nhau đầy cả sảnh Công nghiệp Vĩnh Phong.
Nhìn thấy những nhà báo này, Tiêu Sơn lắc lắc đầu, nói: “Dương Hùng thật là đã đánh một nước hay đấy, lúc đó dẫn ta vào trong rọ, rồi lại đề nghị chia tài liệu thành hai phần, tối qua tự biên tự diễn ra một vở kịch, để ta chủ động lấy tài liệu ra, rồi nắm lấy thành quả nghiên cứu mà ta đã đầu tư mấy tỷ mới đạt được, là người xúi giục ta trong âm thầm, những nhà báo này, chắc là do ông ta chủ động tìm đến rồi, giới truyền thông chỉ cần phanh phui ra, thái tử gia của Công nghiệp Vĩnh Phong bị bắt cóc trong đêm, thì những người bên ngoài đó, tự nhiên sẽ nghĩ rằng tài liệu trong tay Dương Hùng đã giao ra rồi, sẽ gom hết toàn bộ sự chú ý đặt hết lên người ta, lúc này Dương Hùng hoàn toàn có thể yên tâm mà làm nghiên cứu của ông ta, tất cả mọi thứ, đều sẽ do ta đây gánh chịu! Quả nhiên là nhân vật kiệt xuất dã tâm có chỗ đứng ở vị trí hàng đầu của Hàng Châu, lợi hại, từ khi mới bắt đầu thì ông ta đã tính kế với ta rồi!”
“Cha nuôi, vậy thì bây giờ cha định sẽ làm thế nào?”
Trương Thác hỏi một tiếng.
Trong ánh mắt Tiêu Sơn có chút sự hiu quạnh: “Rất khó, trừ phi trong thời gian ngắn nhất, ta có thể tìm ra được nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, giành giật từng giây phút một với Dương Hùng, nếu không đến cuối cùng, Tiêu Thị ta cũng công cốc như “rổ tre đựng nước cũng bằng không”, còn sẽ lâm vào tình trạng làm trò cười cho cả Hàng Châu này, máy tỷ, cứ coi như mua một bài học đi, chuyện này ta cũng có lỗi, sự thuận buồm xuôi gió của mấy năm nay đã khiến cho ta có phần quá lơ là rôi.”
Tiêu Sơn thổn thức không thôi.
Sau khi bước ra khỏi tòa cao ốc của Công nghiệp Vĩnh Phong, Tiêu Sơn vẫn luôn gọi điện thoại không ngừng, nhờ người tìm một số nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học đến, nhưng hạng mục nghiên cứu thủy hóa nguồn năng lượng (*) này, đâu phải tùy tiện tìm được người đến thì có thể đạt được tiến triển.
(‘) luyện hóa nước trở thành nhiên liệu.
Lúc 12 giờ trưa, chỉ có hai người, đã đến Hàng Châu đúng hạn.
Trương Huyên và Tiêu Sơn, gặp mặt hai nhân viên nghiên cứu này ở một quán cà phê.