Chương 435 (hai):
“Mau, mau, 98K đưa cho tôi, anh ơi, cho tôi đi được không mà…”
Trương Thác lắc đầu, anh ấy cảm thấy bản thân có một chút mắt hứng, bây giờ mọi người đều thích chơi game, nhưng anh thì ngược lại không hề hứng thú gì.
9 giờ 20 phút tối, xe buýt dừng lại ở ga xe lửa An Thị.
Trương Thác bước đến máy bán vé và nhập số ID mà Bạch Trì đã cung cấp cho anh ấy, Trương Thác thấy Chúc Linh cũng đang lấy vé, anh ấy liếc nhìn xem nơi mà đối phương đến, cũng giống hệt như mình là đến Yến Kinh.
Tàu đã mười giờ rưỡi tối, Trương Thác phải đợi trong phòng chờ ít nhất nửa tiếng, thì tàu mới có thể vào ga.
Tìm được một chỗ ngồi, Trương Thác ngồi trên đó và nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Từ An Thị đến Yến Kinh phải mắt hai ngày hai đêm bằng ô tô, Bạch Trì cũng đã gửi hết tin tức về gia đình họ Tô ở Yến Kinh cho Trương Thác. Gia đình họ Tô ở Yến Kinh là một gia tộc lớn, thế lực gia tộc có phần lớn mạnh.
Thông qua nhiều kênh khác nhau, Trương Thác cũng dò la được đối phương có liên quan đến nhà họ Tô trong thế giới ngầm.
Gia tộc họ Tô trong thế giới ngầm có thân phận tương tự như Lợi Nhẫn.
Sau khi biết chuyện này, Trương Thác càng thấy khó hiểu hơn.
Từ trước đến nay, Hoa Hạ rất ít tham gia đấu đá trong thế giới ngầm, tại sao họ lại ra tay với Lâm Ngữ Lam chứ?
Kế hoạch tự mình đi lần này của Trương Thác, trước tiên không nên vội vàng xuống tay với nhà họ Tô, phải tìm hiểu rõ vấn đề mới hành động, chỉ cần là chuyện của Lâm Ngữ Lam, Trương Thác nhất định một hai tìm hiểu ngọn ngành mới được.
Trương Thác đang nghĩ xem mình nên làm gì, bên tai liền xuất hiện tiếng ồn òa lớn.
“Chú ơi, cái này nhất định là giả, làm sao có chiếc vòng của lon nước giải khát nào có thể đổi lấy 50.000 tệ, chú đừng để bị lừa đấy!”
“Đi đi đi, con nít thì biết cái gì, không giàu thì cũng đừng ngăn cản người khác làm giàu, không mua thì đưa tôi, tôi nói này anh, anh đưa tôi, tôi mua, 5000 đổi 50.000, có ngốc mới không chịu.”
“Bán cho tôi! Bán cho tôi!”
“Tôi cần!”
Trương Thác quay đầu lại nhìn, thấy rất nhiều người bu xung quanh, một người chị ăn mặc giản dị mang theo một túi đồ to đang đứng ở đó, và một nhóm người đang vây xung quanh chị.
Trương Thác liếc nhìn một chút và có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà chị này uống coca, kết quả khi mở lon ra thì vòng kéo của lon cho thấy chị trúng giải 50.000, mọi người không biết chuyện gì nên tìm người đến hỏi. Người này nói rằng chị đã trúng giải và được 50.000, chỉ có thể ở địa phương này trúng thưởng, khi đi mang theo chứng minh nhân dân của địa phương là được nhận thưởng rồi.
Bà chị nói rằng mình không có chứng minh nhân dân của địa phương, và người đó có ý rằng anh ta sẽ mua chiếc nhẫn từ chị ấy với giá hai nghìn tệ.
Một ông chú ngồi bên cạnh mắt đỏ hoe có vẻ ghen tị, đứng lên và nói rằng anh ta sẵn sàng trả năm nghìn, mà còn là tiền mặt nữa.
Nghe vậy, chị này đồng ý bán chiếc nhẫn cho ông chú.
Kết quả là Chúc Linh, người đang xem sự việc náo nhiệt ồn ào đó, không thể chịu đựng được nữa nên đã lên tiếng nhắc nhở ông chú.
Trương Thác cười đều, đây là kiểu lừa gạt từ ngàn xưa để lại, sao bây giờ lại có người đem ra lừa nhỉ.
“Nhóc con, đừng làm loạn nữa, cút qua một bên đi!” Người đầu tiên mở miệng hỏi mua vòng kéo lon coca của bà chị trừng mắt với Chúc Linh.
Bà chị ăn mặc giản dị cũng nhìn Chúc Linh một cái nhìn hẳn học, mang đầy tính uy hiếp.