TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 48 5

Chương 485:

 

Lâm Ngữ Lam nhìn ra cửa sổ: “Không biết cô bé Thu Vũ bây giờ đang ra sao rồi. Cô bé vẫn đang trong giai đoạn thực tập, thậm chí còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp đại học, mà bây giờ đã đi đến nước ngoài, một mình phải chịu trách nhiệm cho chỉ phí y tế của cha, nhát định sẽ rất vất vả đây.

 

“Đúng vậy.” Trương Thác thốt lên: “Cô ấy là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ. Cô ấy không muốn làm phiền chúng ta, hy vọng rằng cuộc sống có thể đối xử tử tế với cô ấy.”

 

Nghĩ đến cảnh ngộ của Thu Vũ, cả hai cùng thở dài.

 

Trương Thác đã từng sống lang thang một mình, anh biết rất rõ việc ở một mình sẽ khó khăn như thế nào, chưa kể tới chuyện một thân con gái, còn mang theo cha bị bệnh nặng, may mà Thu Vũ có một ít tiền tiết kiệm trong người, điều này cũng khiến Trương Thác an tâm rất nhiêu.

 

“Bà xã à, hiểu làm của hai chúng ta đã giải quyết xong rồi, đừng ly hôn nữa nhé. Em nói xem anh không có người thân ở Ngân Châu. Em còn muốn đuổi anh ra khỏi nhà, anh biết sống ở đâu chứ!” Trương Thác cố tình tỏ ra đau khổ.

 

Lâm Ngữ Lam nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Bớt giả bộ đáng thương ở đây đi. Trương Thác là người như thế nào, thân phận gì, em không rõ, nhưng đừng xem em là đồ ngốc mà lừa em, cậu Feinberg đó, người anh em của anh gọi anh là đại ca ấy, chỉ cần một lời nói của anh ấy, có thể khiến những ông chủ lớn trị giá hàng trăm tỷ đồng phải giành nhau để hợp tác, với thân phận của anh, sau khi ly hôn với em, có quá nhiều phụ nữ để lựa chọn ấy chứ!”

 

“Bà xã.” Trương Thác xoa xoa tay. “Em nghe anh giải thích đi. Trước đây anh không nói với em, là có lý do.”

 

Bây giờ Trương Thác đã giải quyết được mối đe dọa tiềm ẳn từ nhà họ Tô, không cần phải che giấu thân phận của mình hay gì đó nữa.

 

Lâm Ngữ Lam trực tiếp vẫy tay cắt ngang lời nói của Trương Thác, “Anh không cần giải thích cho em, Trương Thác anh là thân phận gì, không liên quan gì đến Lâm Ngữ Lam này, cũng đừng nói Lâm Ngữ Lam em trèo lên cây cao là anh nữa.”

 

Trương Thác cười đau khổ, đây thật sự là một cô gái lì lợm.

 

“Được rồi, bà xã, vì em không muốn nghe, anh sẽ không nói gì cả. Dù sao chúng ta cũng ở cùng nhau, là một liên minh mạnh mẽ. Em có năng lực của em, còn anh, góp một ít vốn nhỏ, khi nào cần đầu tư, cứ nói với anh, kiếm được tiền rồi chúng ta chia đôi, nhất định sẽ không để cho em lợi dụng anh đâu!”

 

Trương Thác xua tay tự đắc nói.

 

Lâm Ngữ Lam nhíu mày: “Ý của anh là gì hả? Phân chia với em rõ ràng như vậy sao?”

 

“Không, không, không.” Trương Thác xua tay liên tục: “Đây không phải đang đùa em sao, em là bà xã của anh, những gì của anh không phải là của em à?”

 

“Hừ, như này còn tạm được.” Lâm Ngữ Lam hài lòng gật đầu.

 

Trương Thác bát lực lắc đầu, lòng người phụ nữ này, như kiểu mò kim đáy biển, thật khó hiểu được Trương Thác nói chuyện phiếm một hồi trong phòng làm việc của Lâm Ngữ Lam, sau đó rời đi trước, và đi chợ mua thức ăn, chuẩn bị nấu tiệc đãi Lâm Ngữ Lam.

 

Về tài nấu nướng của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam tuy rằng không nói gì, nhưng sớm đã nghĩ tới, cô là một con mèo nhỏ tham ăn, nếu không phải công ty có nhiều việc, cô ấy không chừng rất muốn cùng Trương Thác đi mua thức ăn, mua hết tắt cả những gì mà cô ấy thích ăn.

 

Trương Thác hóa giải hiểu lầm với Lâm Ngữ Lam, ngân nga trong tâm trạng vui vẻ, và rời tòa nhà Lâm Thị.

 

Ngay sau khi Trương Thác rời khỏi Lâm Thị, hai thanh niên một nam một nữ bước vào cổng tập đoàn Lâm Thị.

 

Trong đó một cô gái liếc nhìn đại sảnh tập đoàn họ Lâm với vẻ mặt chê bai: “Tôi thật sự không ngờ được đây là nơi tồi tàn nào thế này. Tên phụ nữ họ Lâm đó cứ để cô ta sinh ra ở đâu thì chết ở đó được rồi. Tại sao tộc trưởng lại bắt chúng ta phải đi tìm cô ta về cơ chứ?”

 

“Hãy gặp người trước đã rồi tính, đưa lời của tộc trưởng cho cô ấy.” Một anh con trai trẻ tuổi nói.

 

Cô gái kia nhếch miệng, trong mắt tràn đầy sự ghen tị không thể che giấu, bọn họ cũng là bậc con cháu của nhà họ Tô, thân là họ nhánh, có thể vào tập đoàn nhà họ Tô, trở thành giám đốc điều hành, là có thể vui mừng khôn xiết rồi. Còn người con gái họ Lâm đáy, lúc đầu chỉ qua là một đứa con riêng bị đuổi đi của lão gia, là đứa con gái hoang con riêng của lão gia. Nói trắng ra, nhà họ Tô sẽ không chấp nhận một người như vậy nếu không có bức di chúc của lão gia để lại, càng chưa nói đến việc tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Tô.

 

“Hai vị, xin hỏi tìm ai ạ?” Lễ tân của Lâm Thị đi tới, lễ phép hỏi.

Đọc truyện chữ Full