TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 544

Chương 544:

 

Lâu ngày, trong lòng ông Bình liền nảy ra một loại thái độ, hễ là đến nhà họ Chúc, bắt buộc phải đăng ký, không đăng ký, không có tư cách vào, thậm chí ở một mức độ nào đó, ông Bình tự coi mình thành người quản lý cửa lớn nhà họ Chúc rồi.

 

Làm quản lý cửa lớn nhà họ Chúc, ông một một chút cũng không thấy mắt mặt, ngược lại còn có sự kiêu ngạo, quản lý cửa lớn nhà học Chúc, không phải là ai muốn làm thì có thể làm được.

 

Trương Thác nhìn dáng vẻ thách thức của ông Bình, lắc đầu: “Thật không may, con người tôi đây, trước nay đều không có thói quen đăng ký.”

 

Trương Thác nói xong, bước nhanh về phía trước cửa lớn nhà họ Chúc.

 

“Ngăn cậu ta!” Ông Bình thay đổi sắc mặt, hét với cảnh sát trung niên.

 

Người cảnh sát trung niên bước tới và bắt lấy bả vai Trương Thác, kết quả bị Trương Thác thuận tay đẩy anh ta ngã trên mặt đất. Cú đẩy này của Trương Thác, bao hàm bên trong rất nhiều thứ, cho dù là một cao thủ chiến đấu cũng phải ngã xuống.

 

Đối thoại giữa Trương Thác và ông Bình, bao gồm tất cả những hành động của Trương Thác, đều bị những người chờ trước cửa trang viên nhà họ Chúc nhìn thấy, dường như mỗi người đều đang nghĩ, tên không não này ở đâu đến, lại dám chống đối với ông Bình, người xưa có câu, rồng mạnh sao đè nỗi được rắn nhà, huống hồ ông Bình là một con rồng ở nhà, ai dám trêu trọc?

 

Nhất làm hai từ ghé qua vừa rồi của Trương Thác, mọi người cũng đều nghe thấy, không biết lễ nghĩa, bốn từ này bị bọn họ tự nhiên mà vậy gán lên đầu Trương Thác.

 

 

Những người đang chờ trước cửa nhà trang viên nhà họ Chúc đều lắc đầu, người thanh niên này, nói thật chút, gọi là bê con mới sinh không sợ hổ, nói khó nghe chút, vậy chính là kẻ ngu ngốc, chưa bị xã hộ đánh đập và dạy bảo, mới dám nói ra lời như thê.

 

Trương liếc nhìn ông Bình và phớt lờ ông ta, anh ấy đã đến cửa lớn nhà họ Chúc, giơ tay ra, đập lên cổng lớn màu đỏ tươi, động thái của anh ấy, là để lập uy.

 

Của lớn màu đỏ tươi, phát ra âm thanh “thịch”.

 

Động tác đập cửa này của Trương Thác, dọa mọi người không nhẹ, ngay cả ông Bình cũng phải giật mình.

 

Đập cửa nhà họ Chúc? Anh ta dám đập cửa nhà họ Chúc? Ngay cả người đứng đầu Đô Hải đến, cũng chỉ dám gõ cửa mà thôi, thằng nhóc này lại dám dùng nắm đấm đập của.

 

Những người đứng trước cửa nhà học Chúc, đều vô thức lùi lại phía sau hơn chục mét, chỉ lo lát nữa người nhà họ Chúc đi ra, xem mối quan hệ của mình và thằng nhóc này.

 

Cửa lớn màu đỏ đậm phát ra âm thanh: “Cọt kẹt”, cánh cửa mở ra, một người thanh niên ngó đầu ra, vẻ mặt đầy khó chịu, chất vần: “Ai đập cửa thế!”

 

Những người bên ngoài cửa, đều tập trung con mắt nhìn lên người Trương Thác.

 

Người thanh niên trong cửa nhìn Trương Thác chằm chằm, vẻ mặt không tốt hỏi: “Là anh đập cửa à2”

 

Có người từng nói, thà làm nhân viên quèn nhất lương tháng 3.000 tệ (khoảng hơn 10 triệu VNĐ) ở đơn vị nhà nước còn thoải mái hơn là tự mình kiếm 8.000 tệ một tháng (khoảng 25 triệu VNĐ), thoạt nghe thì nhiều người không hiểu, nhưng sự thật là như vậy.

 

Những đứa trẻ họ nhánh của nhà họ Chúc, chỉ là canh giữ cổng nhà họ Chúc, đã khiến vô số ông lớn phải mỉm cười để lấy lòng họ, và những ông lớn này ở những nơi khác, chưa chắc tiếp xúc được với họ.

 

Và người mở cửa bà con trong họ của nhà họ Chúc bây giờ, chính là như vậy, anh ta đã canh giữ cổng nhà họ Chúc hơn một năm, hơn một năm nay hầu như ngày nào cũng có người đến thăm cửa, người nào đến đây cũng liên tục mang theo quà, và thái độ khiêm tốn, thậm chí có người còn thêm thông tin liên lạc của anh cho tặng anh một ít quà để lấy lòng, chỉ để anh có thể cho họ vào nhà họ Chúc. Hơn một năm nay, anh từ lâu đã quen với cảm giác được người khác lấy lòng mình rồi.

Đọc truyện chữ Full