TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 564

Chương 564:

 

Trương Thác nói với Chúc Nguyên Cửu rằng nếu nhà họ Chúc có tình huống gì thì có thể liên lạc với mình bất cứ lúc nào. Đồng thời Trương Thác cũng kêu Bạch Trình chú ý, bên ngoài có tin tức thì báo cho mình ngay lập tức. Trong khoảng thời gian này, Trương Thác đều sẽ ở Đại Hải. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là ai muốn tiêu diệt nhà họ Chúc, rất có khả năng đó chính là kẻ đã che giấu khít Đại Hải, khách sạn quốc tế Đô Thành.

 

Một người đàn ông trung niên gần sáu mươi tuổi, toàn thân tràn ngập khí chất của người cầm quyền đang ngồi trong phòng tổng thống lớn nhất khách sạn. Chỉ riêng căn phòng này một đêm cũng có giá 90 triệu đồng. Trước mắt người đàn ông trung niên có mấy tên vệ sĩ áo đen, mỗi người đều tỏa ra khí chất lạnh lẽo khó gần. Người đàn ông trung niên sắc mặt khó coi, con trai ông ta là Hạ Tấn Dương bị người khác phế bỏ hai tay ở Đại Hải! Gia nghiệp khổng lồ của mình chỉ trông chờ vào đứa con trai này kế thừa thôi.

 

Hạ Đường rong ruổi thương trường bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ rằng có một ngày con trai mình sẽ bị người khác phế bỏ.

 

Tiếng gõ cửa vang lên trước cửa phòng tổng thống. Hạ Đường liếc mắt, một vệ sĩ tiến lên mở cửa. Đứng trước phòng tổng thống là một người đàn ông trung niên ăn mặc trang phục hằng ngày bình thường.

 

“Ông Ấn” Vệ sĩ áo đen chào người đứng ngoài cửa. Người này khoát tay, hỏi: “Lão Hạ đâu?!

 

“Ông Hạ đang ở trong phòng” Vệ sĩ áo đen nghiêng người, nhường đường cho người ở bên ngoài.

 

Người được gọi là ông Ấn tên là Ấn Quang Tuấn, lãnh đạo cao nhất của thành phố Đại Hải, nắm giữ thực quyền. Ấn Quang Tuấn vội vàng đi vào phòng, lớn tiếng nói: “Lão Hạ, gần đây tôi đều họp ở thủ đô, rất hiếm khi mở di động, biết chuyện này thì lập tức về ngay. Tấn Dương sao rồi?!

 

“Hai tay đã hoàn toàn bị phế bỏ, không thể cứu lại được!

 

Sắc mặt Hạ Đường rất khó coi.

 

Nghe vậy, Ấn Quang Tuấn ngẩn ra, áy náy nói: “Lão Hạ, lần này xảy ra chuyện ở địa bàn của tôi, đều là trách nhiệm của tôi. Tấn Dương..!

 

“Nó bảo” Hạ Đường đứng dậy: “Lúc nó bị đánh, thư ký họ Bình của ông cũng có mặt, nhưng không quan tâm tới nó mà mặc cho đối phương làm ác!

 

“Cái gì?” Sắc mặt Ấn Quang Tuấn thay đổi: “Lão Hạ, ông đừng nóng vội, việc này tôi nhất định sẽ giải thích cho ông!

 

Nói xong, Ấn Quang Tuấn gọi điện thoại cho ông Bình. Lúc này ông Bình đang hưng phấn ngồi trong nhà họ Chúc. Ông ta mượn cơ hội chuyện hôm qua để báo cáo với người nhà họ Chúc, nói là khách quý của ông cụ Chúc đánh người khác để xem thử có thể nói chuyện với nhà họ Chúc hay không. Ông Bình còn nghĩ nếu lần này mình có thể bước chân vào nhà họ Chúc, kết giao được chút quan hệ đã là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ mình lại được ông cụ Chúc đích thân tiếp kiến.

 

Điều này khiến ông Bình vô cùng kích động. Khi ông ta kể lại chuyện hôm qua cho ông cụ Chúc, ông cụ Chúc còn phá lệ khen ngợi mình, nói mình làm đúng lắm, quan trọng hơn nữa là ông cụ Chúc còn chủ động cho mình số điện thoại của ông ấy.

 

Thái độ của Chúc Nguyên Cửu khiến ông Bình biết rõ, hôm qua mình đã làm ra sự lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời.

 

Nếu bí thư biết chuyện này thì chắc chắn cũng sẽ mừng như điên! Phải biết rằng hiện giờ bí thư muốn thăng chức thêm thì cửa ải đầu tiên chính là ông cụ Chúc. Chỉ có được ông cụ Chúc đồng ý, nói một câu thì bí thư mới có khả năng thăng chức. Nếu ông cụ Chúc không bằng lòng, còn đưa ra ý kiến gì đó thì chắc ngay cả chức bí thư cũng không giữ được.

 

Bây giờ chỉ vì mình bày tỏ thái độ mà ông cụ Chúc lại đích thân cho mình phương thức liên lạc cá nhân, hơn nữa còn nói với mình rằng xảy ra bất cứ chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho ông ấy bất cứ lúc nào. Đây là cái gì? Đây chính là quyền lực! Đây là mạng lưới quan hệ lớn nhất cuộc đời mình.

 

Ông Bình ngồi trước mặt Chúc Nguyên Cửu, hưng phấn đến run rẩy cả người. Đột nhiên, điện thoại của ông ta vang lên.

 

Ông Bình thấy là bí thư gọi tới.

 

“Cụ Chúc, là điện thoại của bí thư!

 

“Cậu ta ư?” Chúc Nguyên Cửu cau mày: “Chẳng phải lúc này cậu ta đang họp ở thủ đô sao? Nghe máy đi!

 

Được Chúc Nguyên Cửu cho phép, ông Bình mới dám nghe máy: “A lô, bí thư!

Đọc truyện chữ Full