Chương 607:
Kha Khương Bân nghe thấy Trương Thác nói vậy, ánh mắt ngưng tụ lại, trầm giọng nói: “Tên họ Trương kia, mày chơi †ao sao? Vừa rồi mày lấy của tao hơn hai mươi viên đá, tổng cộng có hơn mười hai triệu, bây giờ bảo tao trả chín trăm triệu á”
“Cậu Kha, chúng ta là người buôn bán, bên anh có giá của anh, bên tôi cũng có giá của chúng tôi. Nếu như anh không đồng ý, có thể không mua mà” Trương Thác cười rất vui vẻ.
Kha Khương Bân hít sâu một hơi, anh ta không thiếu chín trăm triệu này, chín trăm triệu trong mắt anh ta, không khác gì mấy triệu cả, nhưng anh ta không muốn thuận theo ý của Trương Thác.
Kha Khương Bân nói: “Đá vương cái chó gì, chẳng qua chỉ là một thủ đoạn lừa người của Cửa hàng Ngọc Châu các người mà thôi. Hai viên này tao không lấy viên nào cả, nhưng cái còn lại một trăm tám mươi nghìn đúng không. Đi, quẹt thẻ.”
Kha Khương Bân phất tay một cái, người phía sau anh ta lập tức đi đến thanh toán tiền.
“Thế nào, bây giờ có thể mở đá rồi chứ?” Sau khi thanh toán xong, Kha Khương Bân đặc biệt hỏi một tiếng.
Trương Thác làm ra động tác mời: “Cậu Kha, cậu tùy ý”
“Mở” Kha Khương Bân hét lên một tiếng, người của anh ta tiến vào mở đá.
Viên thứ nhất, không có gì cả, viên thứ hai, vẫn không có gì, viên thứ ba, viên thứ tư…
Nhóm người xung quanh yên lặng nhìn, khi cắt đến viên mười bảy, nhìn thấy có chút xanh, nhưng không có giá trị lắm, cũng thì tầm ba mươi triệu, so với chỉ phí của lần này thì vẫn còn kém xa.
Sau đó từng viên đá được mở ra, sắc mặt Kha Khương Bân càng ngày càng khó coi, ông già đã đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng, tất cả các viên đá đều đã được mở ra, chỉ có một mảnh ngọc bích vừa rồi.
Thật ra kiểu cược đá này trong một trăm người, mới có một người có thể phát tài, cho dù xác xuất lớn, ông già chọn một trăm tám mươi triệu tiền đá này, mở ra được ba mươi triệu, cũng coi như là may mắn, nhưng bây giờ, còn lâu mới đủ.
“Ai, chứng minh rồi, chứng minh rồi, đá trong Ngọc Bích Tuyệt Thế này đều có mờ ám, Cửa hàng Ngọc Châu người ta không có gì cả”
“Đúng vậy, ông già này vừa rồi nói rất hay, nói cái gì mà đá này đều đã được xử lý đặc biệt, nhìn giống như thật vậy, sao ông lại không mở ra đồ được chứ?”
“Ngược lại là nhà các người, người ta mở một cái ra một cái, rốt cuộc là nhà ai có vấn đề, trong lòng mọi người đều biết rõ”
Chuyện xảy ra bây giờ đã khiến mọi người đều biết rõ, hai nhà đá quý này, rốt cuộc là nhà nào có vấn đề.
Sắc mặt Kha Khương Bân âm u đến mức có thể chảy ra nước, lần này có thể nói là mình đã bị Trương Thác đè đầu cưỡi cổ rồi, Kha Khương Bân nắm chặt tay.
Trương Thác cười tươi, nói với Kha Khương Bân: “Cậu Kha, cảm ơn, những hậu lễ hôm nay của anh, thật sự khiến tôi có chút xấu hổ”
Trương Thác vừa nói xong, người mà Bạch Trình đưa đến đều phát ra tiếng cười.
Bạch Trình nắm miếng ngọc bích vừa mới mở trong tay, cảm ơn Trương Thác: “Đại ca, sau này có chuyện tốt như vậy thì nói với em nhé. Kiếm được số tiền này thật sự quá dễ dàng mà, thật sự hi vọng có loại ngu như vậy, ngày nào cũng đưa tiền”
Bạch Trình nói xong, mọi người vây xem đều phát ra tiếng cười.
Cửa hàng Ngọc Bích Tuyệt Thế của mình đặc biệt chuẩn bị chút ngọc bích muốn lừa người khác, kết quả lại bị đối thủ tranh giành nhìn ra, gọi người đến, dùng sáu triệu mua một viên, mua hết ngọc bích đi.
Người này không lừa được người khác, không kiếm được tiền, ngược lại còn mất trắng gần ba mươi tỷ.
Chuyện này, chắc rất nhanh sẽ được truyền khắp mọi nơi, trong một thời gian dài, Ngọc Bích Tuyệt Thế và Kha Khương Bân, đều sẽ trở thành trò cười của mọi người.