Chương 609:
Sắc mặt Kha Khương Bân tím ngắt, anh ta năm chặt tay, sau đó vung tay một cái, sải bước rời khỏi nơi này.
Anh ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa, ánh mắt người xung quanh nhìn anh ta như nhìn khỉ vậy.
Thấy Kha Khương Bân rời đi, trong nhóm người vang lên âm thành ầm ồ, loại âm thanh này, khiến Kha Khương Bân có cảm giác muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Hôm nay Cửa hàng Ngọc Châu khai trương, vốn dĩ Kha Khương Bân muốn chọc tức Tân Như một chút, kết quả bây giờ bởi vì Trương Thác xuất hiện, khiến Kha Khương Bân không chọc tức được người khác, ngược lại mình còn tổn thất mấy chục tỷ, hơn nữa, Ngọc Châu Tuyệt Thế còn làm miễn phí cho Cửa hàng Ngọc Châu.
Những người có mặt đều tận mắt nhìn thấy, có bao nhiêu báu vật được mở ra từ đá của Cửa hàng Ngọc Châu, danh tiếng của Cửa hàng Ngọc Châu vào ngày đầu tiên khai trương đã được tuyên truyền.
Những viên ngọc bích mà Trương Thác mở ra, anh không lấy viên nào mà đặt trong Cửa hàng Ngọc Châu làm vật mẫu.
Vốn dĩ Tân Như muốn mời Trương Thác đi ăn bữa cơm, kết quả bởi vì xảy ra chuyện Ngọc Châu Tuyệt Thế khiến Cửa hàng Ngọc Châu đột nhiên nổi tiếng, rất nhiều người đến, việc bận không hết. Không chỉ có những người bạn lúc trước Tân Như mời đến khai trương mà còn có những người qua đường, cũng rất ngứa tay, mua mấy viên.
Những viên đá này của Tân Như đều được vận chuyển từ tỉnh Vân Điền về, phẩm chất rất cao. Có người làm công một tháng mới có chín triệu, mua một viên đá, mở ra được một viên ngọc giá hơn sáu trăm triệu, được người khác thu mua ngay tại chỗ, càng khiến mọi người kích động.
Trương Thác thấy vậy, yên tâm, chào hỏi một tiếng với Tân Như rồi rời đi.
So với sự nổi tiếng của Cửa hàng Ngọc Châu, mặc dù Ngọc Châu Tuyệt Thế vẫn mở cửa, nhưng cửa hàng văng vẻ đến nỗi có chút dọa người.
Sau khi Trương Thác rời khỏi phố đi bộ, anh còn định đi tìm manh mối về khí trước, khi đi qua một tiệm thuốc, Trương Thác đột nhiên dừng lại.
Trong tiệm thuốc, có một ông già ăn mặc có chút rách rưới, đeo một giỏ thuốc, sắc mặt kích động nói cái gì đó.
Trong tiệm thuốc, một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng, vẻ mặt không kiên nhãn xua tay, đẩy ông già ra khỏi tiệm thuốc.
Lý do Trương Thác dừng lại không phải là vì ông già này, cũng không phải là vì người phụ nữ trung niên trong tiệm thuốc mà là bởi vì đồ trong giỏ thuốc của ông già.
“Chỗ chúng tôi không cần nguyên liệu thuốc của ông. Đi đi, đi ra ngoài” Giọng nói của người phụ nữ trung niên truyền vào trong tai Trương Thác.
Trương Thác nhìn thấy sắc mặt ông già tiếc nuối đi ra ngoài.
“Ông ơi, ông bán thuốc sao?” Trương Thác đợi ông già đi ra, gọi ông già lại, hỏi.
“Đúng”
Ông già gật đầi đều là tự tay tôi há Khi ông già nói còn lấy giỏ thuốc sau lưng ra, không ngừng đưa cho Trương Thác, muốn chứng mình gì đó.
: “Bán một số dược liệu, số dược liệu này “Bao nhiêu tiền? Cháu lấy hết” Ánh mắt Trương Thác tập trung vào trong giỏ thuốc.
“Chín… chín triệu.”
Cậu trai trẻ à, cậu đừng thấy đắt, u là tươi mới đấy, hơn nữa tuổi Ông già có chút tự tỉ nói những dược liệu này của tôi còn lâu, đều là hàng tốt”
“Được, chín triệu thì chín triệu, chuyển khoản được không?” Trương Thác hoàn toàn không hề mặc cả.
Ông già nghe thấy vậy, sắc mắt vui mừng, liên tục gật đầu: “Được được được.”
Sau khi Trương Thác chuyển khoản xong, ông già vui vẻ đưa giỏ thuốc cho anh, khi vừa muốn rời đi, lại bị một tiếng quát lớn ngăn lại.