Chương 1080:
“Còn có câu nói này?” Trương Thác nghi hoặc hỏi, anh chưa từng được nghe qua.
Giang Tuyết Tâm giải thích: “Anh Trương, cái này cũng không phải là chính thức phân chia. Nếu anh không biết cũng là điều bình thường. Nó thuộc về một quy tắc bất thành văn trong ngành. Tuy nhiên, có ba mươi sáu nhiệm vụ xếp hạng mỗi năm, và trung bình là ba cái một tháng. Không khó để hoàn thành. Dù sao cũng là bảo vệ năm sao, mỗi tỉnh chỉ có một hai cái, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh đánh giá cụ thể về độ khó của nhiệm vụ”
“Được” Trương Thác gật đầu.
Nói xong với Giang Tuyết Tâm, Trương Thác không khỏi thở dài, đây thật sự là quy luật bảo tồn của thế giới, cái gì muốn nhận được thì phải trả giá, nhiệm vụ là nhiệm vụ, nếu không không thể hoàn thành thì bị hạ cấp, quan chức có cớ để nói chuyện.
Vốn dĩ mấy ngày nữa Trương Thác mới nghĩ tới việc tuyển nhân viên lễ tân, nhưng hiện tại xem ra phải càng sớm càng tốt, không thể suốt ngày một mình trông coi công ty được.
Trương Thác đóng cửa công ty, anh nhớ tới hai ngày sau hình như có hội chợ tuyển dụng mùa thu, khá lớn, lúc đó rồi thuê người đi.
Sau khi kiểm tra thời gian, Trương Thác dự định mua thứ gì đó cho những đứa trẻ trong cô nhỉ viện trước, sau đó đón Thiên Linh trở về.
Trương Thác đi về phía trung tâm mua sắm, khi bước nhanh vào cửa trung tâm mua sắm, Trương Thác đột nhiên dừng lại, sau đó đi về phía nhà để xe dưới tầng hầm.
Nhà để xe dưới tầng hầm nhìn có vẻ râm mát, có rất nhiều ô tô đang đậu, Trương Thác dậm chân, trên mặt đất truyền đến tiếng vang.
“Được rồi, trực tiếp ra đi”
Trương Thác đột ngột dừng lại khi đến vị trí không bị thăm dò.
“Ha ha, tính cảnh giác khá mạnh đấy” Một tiếng cười giễu cợt vang lên từ phía sau Trương Thác, đây là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đi giày chiến đấu màu đen, nhìn Trương Thác với vẻ mặt thoải mái, chính là phó đội trưởng đại đội Lưỡi Đao, Trình Vũ.
Trương Thác nhún vai: “Tôi không cảnh giác cũng không được, trên đường đã ít nhất ba lần ông nổi lên sát ý với tôi, tôi có thể làm sao được? Không thể duõi cổ để cho người ta giết, đúng không?”
Trình Vũ hừ lạnh một tiếng: “Họ Trương, cậu bớt miệng lưỡi trơn tru ở đây đi. Tôi biết cậu có chút thực lực, nhưng tôi không ngại nói với cậu rằng cái gọi là thực lực của cậu chẳng là gì trong mắt của Lưỡi Đao chúng tôi cả!”
“Lưỡi Đao?” Trương Thác mỉm cười trong lòng. Trước khi chết, Dương Hải đã nói chuyện tinh thể lửa cho Toàn Dũng, Trương Thác biết rõ Lưỡi Đao sẽ tìm đến đây. Vốn là Trương Thác dự tính người của Lưỡi Đao đã nên đến từ ba hôm trước, không nghĩ tới hôm nay mới đến.
Trương Thác cố ý hỏi: “Người của Lưỡi Đao, tìm tôi làm gì vậy? Tôi cũng không làm điều gì phạm pháp mà”
Trình Vũ chế nhạo: “Cậu nên hiểu đạo lý dân thường vô tội, nhưng cầm lấy bảo vật là có tội. Nhất Lâm của cậu chỉ là một công ty tư nhân, nhưng hết lần này tới lần khác đã lấy đi những thứ không nên thuộc về mình. Cụ thể là cái gì, tôi nghĩ tôi không cần nói cậu cũng biết, giao ra đây đi!”
“Dựa vào cái gì?” Trương Thác khó hiểu. “Đồ của Nhất Lâm chúng tôi phải giao cho Lưỡi Đao các người sao?”
“Không sai!” Trình Vũ gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, đó sẽ là đồ của Lưỡi Đao chúng ta, không thuộc về Nhất Lâm các người, giao ra đây mau!”
Trương Thác nhìn Trình Vũ và im lặng, anh đang suy nghĩ về một chuyện.
Trình Vũ uy hiếp: “Họ Trương, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ, ngàn vạn lần cậu đừng ảo tưởng chống lại Lưỡi Đao bọn ta, hậu quả không phải một cái Nhất Lâm nho nhỏ của cậu có thể chịu được! Thực lực của cậu đặt ở trước mặt Lưỡi Đao, đều không là cái gì hết!”
“Được rồi!” Trương Thác thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tôi có thể đưa đồ cho ông, nhưng tôi cũng cần thời gian cho người đi lấy, sớm nhất ngày mai tôi có thể giao cho ông”
“Ngày mai?” Trình Vũ nheo mắt nhìn Trương Thác, đồng thời cũng đang suy nghĩ về tính trung thực trong lời nói của Trương Thác.