TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 138: Tình yêu là gì?

Sau vài giờ nói chuyện, tôi nghĩ một người phụ nữ như Phó Bảo Hân luôn khiến người ta phải ngước nhìn như nhìn thấy phượng hoàng, cộng thêm bối cảnh của bà ấy, cũng có thể dễ dàng mà †ìm được hàng trăm người đàn ông ưu tú, tại sao lại lựa chọn việc buông thả bản thân, qua lại cùng nhiều đàn ông, cuối cùng phải mang tiếng xấu

cho mình?

Tôi nghiêng người nhìn về phía Phó Bảo Hân, thấy đôi mắt đen của bà đang nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt của bà ấy thâm thúy khó dò được cảm xúc, tôi nói: “Cô hẳn còn yêu chú Cố lắm:

Nếu một người sẵn sàng chịu đựng rất nhiều vì một người, người đó hẳn phải rất yêu thương người kia.

Phó Bảo Hân nhíu chặt mày, nhìn cô môi

mỏng khẽ mở: “Yêu là gì?”

Tôi trong một lúc sững sờ không thể nói tiếp, tình yêu là gì? Cẩn thận nghĩ lại, tôi cũng không biết.

Về đến nhà trời đã tối, tôi rất buồn ngủ, còn bị Phó Thắng Nam lôi kéo đi ăn một chút rồi mới lên giường ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đã là buổi

trưa và không thấy anh ở trong phòng.

Xuống lầu, La Linh là người do anh sắp xếp ở phòng khách nhìn thấy tôi, cô ấy bước tới, cười nói: “Bà Hinh, ông Nam đã đi công tác rồi, bảo tôi

chăm lo cơm nước cho bà” Tôi gật đầu, chắc do ngủ nhiều nên đầu có hơi đau.

Sau bữa ăn đơn giản, có người đến nhà, là Phó Bảo Hân.

Nhìn thấy bà ấy, tôi cũng không có gì ngạc nhiên, thời tiết Thủ đô nóng nực, bà mặc váy dài, tóc dài vén ra sau, thấy tôi vừa ăn xong, bà cười: “Cô còn đang nghĩ nếu cháu còn chưa ăn thì cùng

cô đi ra ngoài ăn này.’ “Cô, cô chưa ăn cơm?” Tôi nhìn La Linh nói: “Chuẩn bị đồ ăn cho cô” “Không cần, cô ăn cơm ở nhà rồi”

Phó Bảo Hân nói rồi tay kéo tôi: “Cháu đi thay quần áo đi, lát nữa đi mua sắm, cháu không thân

thuộc Thủ đô, lát cô đưa cháu đi làm quen”

Tôi muốn từ chối, nhưng cô của anh rất nhiệt tình, nếu coi từ chối thì thực sự không ổn lắm, tôi



đành gật đầu đồng ý với bà ấy.

Phó Thắng Nam đã chuẩn bị đầy đủ, ở nhà có rất nhiêu quần áo cho phụ nữ mang thai, tôi tìm một chiếc váy màu trắng để mặc vào sau đó đi

xuống cùng Phó Bảo Hân đi ra khỏi biệt thự.

Tôi không thể lái xe, nên bà đã gọi tài xế tới.

Ở hàng ghế sau, bà ấy trìu mến nắm tay tôi trò

chuyện, nói thật là tôi cảm thấy thoải mái lắm.

May mắn là không mất nhiều thời gian để đến trung tâm mua sắm. Khu trung tâm của thủ đô

đúng là không phải bình thường.

Lúc xuống xe, bà bảo tài xế tìm chỗ đợi rồi đưa tôi vào trung tâm thương mại: “Cháu mới đến thủ đô, chắc có nhiều thứ phải mua, giờ bụng to, rất nhiều thứ bất tiện, thôi thì chúng ta hôm nay

mua đầy đủ đi” Tôi gật đầu, lời nói ngày càng ít đi.

Phó Thắng Nam đã gửi một tin nhắn hỏi tôi đang ở đâu?

tôi gửi cho anh địa chỉ, đi theo Phó Bảo Hân,

lặng lẽ quan sát bà ấy mua sắm.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, tôi có hơi mệt, một lúc sau tôi mới nói: “Cô ơi, cháu không cần

mua nhiều vậy đâu, chúng ta về đi”

Thời tiết ở đây quá nóng, không thích hợp để

đi dạo quá lâu.

Bà vẫn đang nhìn chằm chằm vào bình sữa cho trẻ em trước mặt, không biết nên chọn cái nào, nghe tôi nói vậy liên quay lại nhìn cô hỏi:

“Sao vậy? Cháu mệt sao?”

Tôi cười nhẹ: “Có một chút”

Nếu không nói ra, e rằng sẽ phải đi mua sắm mấy cả tiếng đồng hồ nữa mất.

Thấy vậy, bà ấy gọi điện nói tài xế quay lại đón, sau đó đưa tôi đi uống cà phê.

“Nếu cháu mệt thì nghỉ ngơi đi, còn đồ dùng cho lúc đi sinh mua sau cũng được. Còn ba tháng nữa, sau khi sinh đồ của phụ nữ mang thai phải được lựa chọn cẩn thận. Nói gì thì nói, dù sao Thắng Nam cũng là đàn ông. Một số thứ không

được như ý muốn của chị em phụ nữ” Tôi gật đầu, thực sự mệt mỏi.

Không có nhiều người trong quán cà phê,

khung cảnh yên tĩnh trang nhã, bà ấy dẫn tôi đi tìm

một chỗ ngồi xuống và gọi cà phê.



Bà nhìn tôi và nói: “Xuân Hinh, cháu có thể kể cho cô nghe về chuyện giữa cháu và Thắng Nam được không? Thằng bé luôn là người lạnh lùng. Cô đã từng quay lại Giang Ninh để quan tâm thằng bé. Nhưng thằng bé cứ tránh mặt cô, cho đến lần trước khi đến Thủ đô này, nó lại chủ động nói với cô rằng muốn đưa cháu đến Thủ đô sống

vài ngày.”

Khi nói ra lời này, bà ấy có chút chua xót: “Cô cứ nghĩ cả đời mình sẽ trôi qua một cách vô vị như thế, cho đến khi Thắng Nam muốn đến đây

và đưa cả cháu theo”

Thấy hốc mắt bà hơi đỏ và sưng, tôi hơi bối rối một hồi rồi nói: “Nhà họ Phó luôn là nhà của cô. Chỉ cần cô muốn về, thì bất cứ lúc nào cũng

luôn chào đón cô”

Bà ấy nhìn tôi cười: “Đã nhiêu năm như vậy,

chắc hẳn cha cô cũng không muốn gặp cô”

Ong nội?

Cô sững sờ, nhìn bà ấy nói: “Ông nội đã mất

mấy tháng rồi, cô không biết sao?”

Bà đặt tách cà phê của mình xuống, nhìn cô

đầy nghi ngờ: “Cháu nói sao?”

Tôi bị ánh mắt của bà ấy làm cho sửng sốt một hồi, không biết nên đáp lại như thế nào, tôi cảm thấy hơi khó xử, thấy bà đột nhiên cúi đầu hít một hơi dài, hai mắt có chút đỏ lên, nhìn cô như

để xác nhận hỏi: “Ông ấy xảy ra chuyện gì?”

“Ông nội mấy năm nay sức khỏe kém, cuối

năm ngoái bị ung thư trực tràng. Ông…”

“Xoảng..” Ly cà phê trước mặt bị rơi xuống đất, bà hoảng sợ ngồi xổm xuống muốn cầm lên,

người phục vụ tiến lại gần.

Giọng bà run run, nói lặp đi lặp lại: “Tôi xin lỗi,

tôi xin lỗi…” Người phục vụ nhanh chóng lắc đầu: “Không

sao, chỉ cần dọn dẹp là được”

Tôi đưa tay ra đỡ bà ấy, không biết nên an ủi bà như thế nào, tôi biết những lời xin lỗi là dành

cho ông nội đã khuất.

Xét cho cùng, quán cà phê là nơi công cộng, Phó Bảo Hân là một phụ nữ tao nhã, vừa rồi bà ấy

hoảng loạn, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại.



Chỉ là vẻ mặt của bà không còn như lúc trước khi đến đây nữa, cho dù là cười, nhìn cũng có chút xót xa bi thương.

“Cô, muộn rồi, chúng ta về thôi” Tôi nói, bà ấy bây giờ chắc sẽ không còn tâm trạng đi mua sắm nưa.

Phó Bảo Hân gật đầu: “Được, đi thôi, cháu

cũng về nhà nghỉ ngơi đi”

Ra đến cửa, Phó Bảo Hân đột ngột dừng lại, tôi đi phía sau thấy bà ở phía trước dừng lại, cô

ngước mắt lên nhìn qua, sửng sốt.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Trần Bảo Lan đứng ở lối vào của quán cà phê, sau lưng bà ta là Cố Diệc Hàn đang cầm chìa khóa xe trên tay, có vẻ như là vừa đỗ xe và chuẩn

bị bước vào.

“Diệc Hàn, chúng ta đổi quán khác đi. Ở đây bẩn quá” Trần Bảo Lan nói, trên mặt có chút chán ghét.

Cố Diệc Hàn liếc nhìn tôi và Phó Bảo Hân, đôi

mày tuấn tú cau lại gật đầu: “Được”

Hai mẹ con xoay người định rời đi, nhưng bị người phục vụ ngăn lại: “Xin mời quý khách vào trong.

Bà ta nhìn người phục vụ, ánh mắt rơi vào Phó Bảo Hân, nói: “Cửa hàng của anh đúng là thể loại nào cũng phục vụ nhỉ, ngay cả loại tiểu tam xấu xa cũng đi phục vụ, rất tốt nhưng mà nơi này không phù hợp với tôi.”

Người phục vụ ngạc nhiên và nhìn về phía Phó Bảo Hân.

Quán cà phê vốn dĩ yên tĩnh, nhưng ồn ào ở đây lại thu hút rất nhiêu sự chú ý của mọi người,

có người xì xào bàn tán.

“Người phụ nữ này nói chuyện khó nghe thế?”

Đọc truyện chữ Full