TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 159: Bi kịch của đứa trẻ (5)

Tôi cũng dần quen với việc ngồi ngoài sân đợi anh về cùng ăn tối, chiều gió hiu hiu se lạnh, thủ đô đã vào thu. Nhiều cây cối và hoa cỏ trong sân bắt đầu ngả vàng và rụng lá, một số cây trông hơi tàn tạ.

Phó Thắng Nam nói chờ khi nào anh qua khoảng thời gian bận rộn này sẽ tăng thêm sức

sống cho sân vườn.

“Thưa cô, cô có điện thoại” La Linh cầm điện

thoại đi tới chỗ tôi và nói.

Tôi hoàn hồn, thì ra là cuộc gọi của Thẩm Minh Thành.

“Xuân Hinh, sinh nhật vui vẻ” Giọng Thẩm Minh Thành nhẹ nhàng, mang theo một nụ cười

nhàn nhạt.

Nghe những gì anh ta nói, tôi chợt nghĩ rồi

nhìn vào màn hình điện thoại và nhận ra rằng hôm

nay là sinh nhật của mình.

Tôi không khỏi sửng sốt: “Cảm ơn” Sau khi kết hôn với Phó Thắng Nam, tôi đã quên mất ngày sinh của mình, nếu thỉnh thoảng không nhìn thấy thời gian trên thẻ căn cước, tôi sẽ gần như không

biết mình bao nhiêu tuổi. “Có sắp xếp gì cho buổi tối không?” Anh ta nói.

Tôi ngước mắt nhìn hoàng hôn từ từ buông xuống, màn đêm từ từ bao vây không gian xung quanh: “Ở nhà thôi” Ngày sinh dự tính của đứa trẻ đang đến gần, trong lòng tôi biết rằng mình không

thể ra ngoài nhiều.

Anh ta thốt lên có vẻ ngạc nhiên rồi nói: “Vậy

hay là anh đến chúc mừng sinh nhật em?”

Tôi biết anh ta tốt bụng, nhưng Phó Thắng Nam không thích gặp anh ta, vì vậy tôi nói: “Không

cần đâu”

Lúc này chuông cửa vang lên. Tôi nghĩ đó là

Phó Thắng Nam, không khỏi nhíu mi, anh có thể

lấy dấu vân tay của mình, tại sao anh còn phải

bấm chuông cửa?

Giọng Thẩm Minh Thành từ trong điện thoại vang lên: “Em mở cửa đi, anh chuẩn bị quà cho

em rồi” Tôi sững sờ đứng dậy đi mở cửa.

Cửa mở ra, ở cửa đặt một cái bánh kem màu hồng nhạt, xung quanh có rất nhiêu bóng bay tình yêu màu hồng, bóng bay được thắp bằng đèn huỳnh quang, trong đêm trông đặc biệt xinh đẹp.

“Thích không?” Giọng Thẩm Minh Thành

truyền đến qua điện thoại.

Tôi ngẩn người, cố nén vui sướng trong lòng: “Anh làm à?”

Anh ta ậm ừ, nhỏ giọng nói: “Ngẩng đầu lên

bầu trời xem”

Tôi nhìn lên, chỉ trong chốc lát, bầu trời đây pháo hoa rải rác trong đêm, đẹp đến mức không thể nói thành lời.

Tôi không khỏi nhếch khóe miệng lên, mũi có chút chua xót: “Anh… Thẩm Minh Thành, cảm ơn anh. Cảm giác có người nhớ thương, thật là tốt.

“Không cần cảm ơn” Giọng anh ta yếu ớt: “Tương lai anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em hàng năm.

Tôi nhìn bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, có chút lơ đãng. Hôm nay hình như cũng là sinh nhật của

Mạc Hạnh Nguyên.

Một lúc lâu, pháo hoa cũng đã tàn, chiếc bánh ngọt màu hồng nhạt được mang vào biệt thự, Dì Triệu cùng La Linh nhìn một hồi lâu mới hỏi hôm nay là sinh nhật của ai.

Tôi mỉm cười đáp lại: “Là của tôi” Dì Triệu sửng sốt, nói: “Cô chủ, hôm nay là sinh nhật của cô, vậy tôi sẽ nhanh chóng gọi điện cho cậu chủ,

để cậu ấy chuẩn bị, tạo cho cô một bất ngờ lớn”

Tôi cười cười, khẽ lắc đầu nói: “Không cần, mấy năm nay tôi cũng không tổ chức sinh nhật,

anh ấy trở về thì cùng nhau ăn một bữa cơm là tốt rồi”

Dì Triệu cầm điện thoại, có lẽ bởi vì không có người trả lời, bà nhíu mày nói: “Tại sao điện thoại của cậu chủ lại tắt vào lúc này chứ? Chẳng lẽ điện

thoại đã sập nguồn rồi?”

Tôi nhìn chiếc bánh kem do Thẩm Minh Thành gửi đến, trong lòng không khỏi thắc mắc, mấy ngày nay Vũ Linh vẫn không gọi điện cho tôi, tôi không biết đã có chuyện gì rồi.

Nếu là trước đây, cô ấy sẽ gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi, hoặc chuẩn bị cho tôi một

chiếc bánh kem nhỏ.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ Linh, nhưng chờ đợi hồi lâu vẫn không có ai trả lời.

Sau nhiều cuộc gọi liên tục mà không ai trả

lời, tôi hơi lo lắng nên đã gọi cho.John.

John trả lời điện thoại, thở không nổi nói: “Xuân Hinh, cậu tới Nam Uyển đi, hình như Vũ

Linh có chuyện gì đó rồi”

Tôi sửng sốt: “Vũ Linh không phải ở quê sao?

Cậu ấy làm sao có thể đột nhiên đến thủ đô?”

“Tôi cũng không rõ ràng nữa. Tôi mới được Trần Húc Diệu thông báo. Nửa tiếng trước, anh ta phát hiện Vũ Linh hôn mê ngoài sân nhà. Hiện tại anh ta đã gọi cho bác sĩ, vân không biết chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ tôi vẫn đang ở sân bay nước Mỹ. Có lẽ phải đến sáng mai mới tới nơi, cậu đi xem chuyện gì đang xảy ra trước, đi đứng nhớ chú

ý an toàn”

Cúp điện thoại, tôi cũng không nghĩ nhiều, mặc áo khoác, dùng điện thoại di động gọi cho

Trần Húc Diệu.

Dì Triệu không biết chuyện gì đang xảy ra. Thấy tôi quá lo lắng, dì chạy theo tôi hỏi: “Cô chủ bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Đừng hoảng

sợ, đừng lo, để tôi gọi điện cho cậu chủ.” Tôi không có thời gian để nghe dì Triệu lảm nhảm, vội vàng ra khỏi biệt thự, nói: “Dì Triệu, nói

với Thắng Nam, tôi đi khu biệt thự Nam Uyển” Biết có vệ sĩ ở nhà, tôi gọi ra một người giúp tôi lái xe, đưa tôi đến Nam Uyển. Tôi đã gọi cho Trần Húc Diệu vài lần mới kết nối được, nghe giọng nói của anh ta thì bên kia

giống như đang tranh cãi âm ï. “Xuân Hinh”

Tôi vội vàng hỏi: “Vũ Linh ở cùng cậu không? Cậu ấy bị sao vậy? Có chuyện gì không? Đứa nhỏ

thế nào rồi?”

Càng lo lắng càng không thể bình tĩnh, tay

chân càng lúc càng lạnh, không ngừng run rẩy.

“Cô ấy không sao, mọi thứ đều ổn. Cô ấy vừa đi kiểm tra sức khỏe. Cô ấy chỉ uống một ít thuốc ngủ, sẽ ngủ thiếp đi rất lâu. Sau khi tác dụng của thuốc qua đi, cô ấy sẽ tự nhiên tỉnh lại. Đứa trẻ không có vấn đề gì, lúc này rất khỏe mạnh” Một loạt câu hỏi của tôi đều được anh ta trả lời từng cái một.

Anh ta trấn an tôi, nói: “Đừng hoảng sợ, không cần vội chạy đến đây, tất cả những gì cô phải làm bây giờ là ngoan ngoãn ở nhà chờ đứa trẻ ra đời”

Tôi đang luống cuống, khi nghe anh ta nói câu này, tôi mới chợt nhận ra vì sao lại có người cho Vũ Linh uống thuốc ngủ, tại sao cô ấy lại đột ngột

xuất hiện ở thủ đô khi rõ ràng đang ở quê nhà? Những câu hỏi này đều hiện lên trong đầu tôi một lúc, sau đó những lời trước đây của Lâm Uyên bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. Nghĩ đến đây, tôi không thể không gọi điện cho Phó Thắng Nam, đợi một hồi lâu vẫn không

có ai trả lời. Máy đã bị tắt khi tôi gọi lại. Có vấn đề!

Ba chữ này không khỏi hiện lên trong đầu tôi, đột nhiên nghĩ đến mục đích của Lâm Uyên có thể là tôi và đứa trẻ.

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói: “Quay lại, trở về

Nhưng trước khi tên vệ sĩ quay lại, chiếc xe đã

bị một lực rất lớn đâm vào.

Theo bản năng, người vệ sĩ dừng xe lại, dù sao anh ta cũng là người được đào tạo, chưa đầy hai giây, anh ta đã nhận ra có gì đó không ổn và

khởi động xe lại.

Nhưng trước khi xe nổ máy, một chiếc xe địa hình màu đen đã đâm vào đầu xe, hai cú va chạm rất lớn, cộng thêm tâm trạng khẩn trương, tôi bắt đầu cảm thấy bụng dưới đau nhói, một lúc lại toát mồ hôi lạnh, có thể là sắp sinh rồi.

Hít một hơi, tôi nói: “Không thể mở cửa xe,

mau gọi cảnh sát đi”

Cơn đau ở bụng dưới càng lúc càng mạnh, tôi hơi hoảng, nếu cảnh sát không đuổi kịp đến đây thì cả tôi và con sẽ gặp nạn.

Loay hoay lấy điện thoại ra, tôi bấm số điện thoại của Thẩm Minh Thành, điện thoại đổ

chuông hai lần mới được kết nối.

“Xuân Hinh”

“Thẩm Minh Thành, cứu tôi, đường Nam An..” Trước khi tôi nói xong, một tiếng động rất lớn

vang lên.

“Bốp!” Kính cửa sổ của chiếc xe bị đập vỡ, sau đó vài người đàn ông mặc đồ đen thô bạo đập rơi cửa xe, người vệ sĩ cố gắng bảo vệ tôi, nhưng người đàn ông mặc đồ đen đã đến tiêm

thuốc vào cổ tôi, không bao lâu tôi đã ngất đi.

Đọc truyện chữ Full