TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 220: Cái bẫy giăng sẵn cho Phó Thắng Nam (5)

Anh tức đến mức nhất thời nghẹn lời, mặt đen như than, lạnh lùng nói: “Em đừng đôi co chuyện trước đây với tôi, mau tắm đi, tắm xong thì gọi tôi!”

“Không cần!” Tôi cũng nổi giận, lạnh lùng nói:

“Em tự làm được

Anh cong môi, cười giêu: “Em định tự làm bằng cách nào? Tự mình nhảy khỏi bồn tắm, để

ngã thêm lần nữa, trực tiếp tàn phế luôn à?”

“Anh…” Tôi tức đến lồng ngực sắp nổ tung,

kìm nén cơn giận, tôi nói: “Anh ra ngoài!”

Sắc mặt anh trâm xuống, tâm trạng cũng không tốt.

Nửa giờ sau.

Tắm xong, tôi nhìn mắt cá chân sưng lên

đang ngâm trong nước đến ngây người, dừng một

lúc, vẫn là tự mình vịn mép bồn tắm đứng dậy.

Tôi nhịn đau, thật ra bản thân tôi có thể xoay sở.

Kệ đồ gần bồn tắm có đặt khăn tắm và đồ ngủ, còn có xà phòng và tinh dầu, tôi ngồi ở mép bồn tắm thoa sữa dưỡng, mùi hương của tinh thân quá nồng nên tôi bỏ qua.

Lúc định lấy khăn lau tóc, tôi làm đổ tinh dầu,

thủy tinh vỡ thành từng mảnh trên mặt đất.

Tôi ngây người, nhìn những mảnh thủy tinh gần chân mình, không kìm được mà nhíu mày, nếu

phải ngồi xổm xuống để nhặt thì thật sự bất tiện.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi vẫn là ngồi xổm, lúc Phó Thắng Nam liền nhìn thấy tôi đang nhặt mảnh vỡ với tư thế kỳ quái.

“Thẩm Xuân Hinh, em có xu hướng tự ngược đãi đúng không?” Giọng anh trầm thấp và lạnh

lẽo, có thể nhận ra anh đang nghiến răng.

Tôi ngước mắt nhìn anh, vẫn chưa mặc đồ

ngủ, lập tức vươn tay cầm lấy đồ ngủ rồi mặc vào, nhưng bất cẩn lại làm đổ sữa dưỡng thể.

Anh nhìn cảnh đó, cong môi cười giễu: “Để tôi mang hết đổ thủy tinh trong nhà đến đây cho em, em làm vỡ một lượt nhé?”

Người này…

“Em không phải cố ý!” Tôi thoáng nhìn anh bằng ánh mắt không vui, dừng một lúc, nói: “Anh đến đây bế em một chút, em như vậy không cử

động nổi”

Dưới chân toàn là mảnh vỡ thủy tinh, nếu đạp

trúng, không biết chảy máu nhiều thế nào.

Thấy tôi không vui, anh đi tới, cong môi cười

nhạt: “Cứ ngoan như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Anh bế tôi lên, nhân tiện cắn môi tôi một cái, tôi thoáng trừng anh, đây thật sự là lợi dụng tôi không chừa chút giới hạn nào.

Trong phòng ngủ.

Anh đặt tôi lên giường, không đứng dậy, giọng

trâm êm tai: “Không phải em thích trả ơn sao?

Vừa rồi tôi bế em ra, em định trả ơn thế nào đây?” Mẹ nó, anh… Đây mà là ơn sao? Thừa cơ hội thì đúng hơn!

“Phó Thắng Nam, anh cố ý đúng không?” Chẳng phải chỉ bế tôi ra ngoài thôi sao, vô sỉ thế kia.

Anh không xấu hổ mà nói: “Tối nay có thể?” Câu này…

Tôi nhướng mày: “Anh không mệt sao?” Đi lại giữa thủ đô và Giang Ninh hết một chuyến, quay về còn có bản lĩnh để chiến đêm?

Anh mong môi, nhướng mày, ánh mắt cực kỳ

mị hoặc: “Hay là em thử đi?” Mẹ nó…

“Phó Thắng Nam, em quá mệt rồi, không thể!” Người này thật sự cứ cơ hội là lại lợi dụng.

na Mi 4n

Anh giống như không nghe thấy tôi nói, giọng điệu khó mà miêu tả nên lời: “Là không thể hay

không muốn hả?” Không muốn! Nhưng tôi không thể nói như vậy.

Suy nghĩ một lúc, tôi cách xa anh và nói: “Phó Thắng Nam, em cảm thấy anh có thể mua một con búp bê, như thế thì lúc nào anh muốn cũng được”

Anh híp mắt, đè tôi dưới người: “Sao em biết tiện lợi như thế? Em từng dùng qua?”

Tôi…

“Không còn sớm nữa, nên đi ngủ rồi!” Tôi vô thức muốn trốn anh, dịch người qua một bên.

Anh nhận ra hành động của tôi, nhìn tôi, khẽ

thở dài: “Thẩm Xuân Hinh, lúc nào thì em mới coi

tôi là chồng”

Tôi ngây người, nhất thời không biết nên trả lời anh thế nào, co người lại, vùi mình vào chăn.

Nhận ra mắt cá chân của mình bị anh bắt lấy, tôi không kìm được mà nhíu mày, vén chăn ra thì thấy anh đặt mặt cá chân của tôi lên chân anh,

nhẹ nhàng xoa nắn.

Hơi đau nhưng tôi vẫn nhịn, chắc là lát nữa sẽ hết đau.

Thấy tôi nhìn mình, anh nhíu mày: “Có đau không?”

Tôi “ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không sao,

vẫn ổn!”

Anh dùng lực, làm tôi hơi đau, chỗ bị thương

hơi sưng, vì vậy lúc anh ấn rất đau.

Tôi không kìm được mà hít vào một hơi khí

lạnh, khẽ cắn môi chịu đựng.

Anh nhìn tôi, giọng điệu mang theo vài phần

sâu xa: “Đau không?”

Tôi mím môi, nhàn nhạt nói: “Vẫn ổn, không sao rồi, ngày mai sẽ khỏi thôi, Phó Thắng Nam

không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi!”

Mặt anh đen lại, anh nhìn tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh, em là heo sao, đau thì nói đau, không đau thì nói không đau, vẫn ổn là ý gì? Chịu đựng như vậy được gì? Tôi là chông em, em làm nũng kêu đau với tôi thì sẽ chết sao? Nhất định phải

trông như bản thân đang ở góa?”

Tôi ngây người, nhất thời hé môi, nhưng không nói thành lời.

Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, tôi

nhỏ giọng bổ sung một câu: “Đaul”

Anh thoáng nhìn tôi, sắc mặt đã khá hơn vài phần, nói: “Sau này ở trước mặt tôi không cần giả vờ kiên cường, tôi lấy em về để làm vợ, không phải

để làm vật trang trí”

Tôi mím môi, anh so sánh kiểu gì vậy? Dừng

một lúc, tôi gật đầu đáp một tiếng: “ỪI”

Trong lòng vừa chua vừa ấm không thể diễn đạt bằng lời.

Vết thương chỗ mắt cá chân hơi sưng tím,

anh thử xoa cho tôi vài lần, nhưng tôi đau đến

thẳng thừng hít khí lạnh, nên anh đã bỏ qua.

Sau khi dán thuốc cao cho tôi, anh lại xoa, nhìn tôi và nói: “Ngày mai không cần ra ngoài nữa,

ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho tốt”

Tôi “ừ” một tiếng, nhìn anh và nói: “Phó Thắng

Nam, cảm ơn anh”

Cuộc đời ngắn ngủi, tôi sống từng tuổi này chưa từng được ai yêu thương như vậy, dù vậy trong lòng vẫn có suy nghĩ khác, anh rất tốt, tôi

vẫn luôn biết.

Sắc mặt của anh không tốt lắm, dọn hộp thuốc lên, nhíu mày nhìn tôi, nói: “Em nhất định

phải xa lạ như vậy sao?”

Tôi chợt ngẩn ra, ý thực được trước đây dường như anh từng nói, giữa vợ chồng với nhau không cần phải nói cảm ơn.

Suy nghĩ một lúc, tôi nửa quỳ trên giường, vươn tay nâng gương mặt của anh lên rồi hôn vầng trán anh: “Phó Thắng Nam, đối với em, cảm

ơn không phải kéo dài khoảng cách với anh, mà là

thật sự muốn nói với anh, em rất cảm kích sự

chăm sóc của anh”

Anh nhìn tôi, thu tay về, thẳng thừng hôn môi

tôi, nụ hôn này rất sâu, khiến tôi hơi choáng váng.

Hồi lâu sau anh mới buông tôi ra, nhìn tôi và nói: “Ừ, nếu thật sự muốn cảm kích, những ngày

này hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng ra ngoài”

Tôi vốn dĩ định đồng ý, nhưng nhà họ Cố vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa hiện tại tập đoàn Phó Thiên phát sinh nhiều việc, tôi cứ ngồi ở

nhà không quản gì, cũng không ổn.

Tôi không kìm được mà nhìn anh, nói: “Em có thể bảo dì Triệu ra ngoài cùng em, thật ra không có gì đáng lo ngại đâu, chỉ cần không để bị thương là được mà.”

Sắc mặt anh u ám, lạnh lùng nói: “Là em

quyết định hay tôi quyết định?”

Người này, ngang ngược chuyên quyền, khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy anh tốt đẹp cứ

thế mà bị hủy hoại trong tay anh.

Đọc truyện chữ Full