TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1473

Chương 1473:

Hai người phụ trách của công ty bảo an bước tới, vẻ mặt nặng nề nói với An Đông Hưng, việc người này biến mất chắc chắn không phải chuyện tâm thường, người bị lạc trong sa mạc rất có khả năng là sẽ không thoát ra được nữa.

Khi chuyện này xảy ra, An Đông Hưng cũng hiểu được tâm tư của người phụ trách hai công ty này.

“Các vị, không ai có thể ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy, họ An tôi rất xin lỗi hai vị”

“Giám đốc An không cần phải nói như vậy, lần này chỉ xin lỗi là xong sao!” Người phụ trách của hai công ty không nói những lời khách sáo với An Đông Hưng nữa, họ chỉ chào hỏi rồi dẫn người đi. Bây giờ mỗi giây mỗi phút trong việc tìm kiếm người mất tích đều rất quan trọng với họ.

Sự rời đi của hai công ty bảo an đã khiến số người rút lại còn một phần ba.

“Nghe tôi nói đây, Hằng Minh này cũng sẽ sớm cút đi thôi, người và vật tư đều ít như vậy thì liệu chúng ta có thể ở thêm được mấy ngày nữa chứ!” Người bên công ty bảo vệ Nguyên Phong kì quái nói.

“Có một số người ấy à, năng lực không đủ liền biết kết hợp lại, tự xem xem bản thân là cái thứ gì đi”

Người của công ty bảo vệ Hựu Hùng cũng lên tiếng.

Muôn vạn lời chế giễu lặp đi lặp lại trên đường đi, bất luận là xảy ra chuyện gì thì người của công ty bảo vệ Hựu Hùng và Nguyên Phong đều chế nhạo Hằng Minh, điều này dường như đã trở thành thông lệ, không nói vài lời thì sẽ cảm thấy khó chịu.

“Được rồi, sắp xếp lại mọi thứ đi, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước. Nếu muốn rời khỏi có thể nói với tôi bất kì lúc nào.

Tôi không muốn bất cứ điều gì nguy hiểm xảy ra lần nữa” An Đông Hưng cắt ngang lời người của công ty bảo vệ Hựu Hùng và Nguyên Phong: “Đi thôi.”

Cả nhóm sắp xếp đồ và tiếp tục đi về phía trước.

Khi bão cát xảy ra, tốc độ thăm dò của mọi người không nhanh như trước, rõ ràng là đã cẩn thận hơn rất nhiều, cứ đi được vài trăm mét An Đông Hưng sẽ lấy bản đồ ra quan sát kỹ càng.

“Mọi người nghỉ ngơi một chút và bổ sung nước cho cơ thể đi!” Quản lí Trần lớn giọng nói.

Trương Thác lấy Địa Ngục Hành Giả sau đó ra hiệu cho người đến chỗ công ty bảo vệ Hựu Hùng để lấy nước.

Nhưng những người được Trương Thác phái đi đến nói chuyện với người của công ty bảo vệ Hựu Hùng lại trở về tay không.

“Bọn họ không muốn cho chúng ta nước”

Khi người cầm thẻ Địa Ngục Hành Giả vừa nói xong thì thấy một người của công ty bảo vệ Hựu Hùng sải bước tới và mắng chửi: “Các người muốn uống nước sao? Các người xứng sao! Nước chỉ dành cho người có ích uống mà thôi, các người cứ uống nước tiểu của chính mình là được rồi!”

“Từ bây giờ trở đi, công ty bảo vệ Hằng Minh của các người sẽ không có vật tư tiếp tế!” Tào Chung xua xua tay và lớn giọng nói.

“Thưa ngài, chúng ta có cần không?” Một Địa Ngục Hành Giả nói với vẻ mặt đây ảm đạm.

Trương Thác khẽ lắc đầu rồi mở bình nước trên thắt lưng uống một ngụm, ý tứ rất rõ ràng là đừng xung đột với người của công ty bảo vệ Hựu Hùng.

Trương Thác làm như vậy không chỉ là vì sự ủy thác của An Đông Hưng, nói trắng ra thì tiền thù lao của An Đông Hưng đặt ra ở mức bình thường nên rất khó để thuê một người Địa Ngục Hành Giả. Điều quan trọng nhát là Trương Thác muốn xem An Đông Hưng rốt cuộc muốn tìm kiếm điều gì.

Trên trang web đăng nhiệm vụ Lâu Lan đã nhiều lần được nhắc đến, rốt cuộc là có điều gì đang được ẩn giấu trong Lâu Lan này? Tìm ra những bí mật ở Lâu Lan là nhiệm vụ đầu tiên của Trương Thác trong chuyến đi đến sa mạc này và thứ hai chính là sự thay đổi của Tổ Lâm.

Trương Thác vẫn nhớ rõ những gì Ma Y nói trước khi anh đến đây.

Một tiếng còi ô tô đột ngột vang lên từ xa sau đó là tiếng gầm rú của động cơ vang lên giữa sa mạc rộng lớn.

Tiếng còi đột ngột vang lên khiến đám người An Đông Hưng sửng sốt, ánh mắt đều hướng về nơi phát ra âm thanh.

Có một hàng dài xe địa hình mọi địa hình đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời và chạy về phía bên này với tốc độ rất nhanh. Phía sau những chiếc xe địa hình này có một lá cờ lớn dựng đứng đó là một đầu lâu trắng.

“Cướp sa mạc…” Một Địa Ngục Hành Giả đứng bên cạnh Trương Thác nhìn chiếc xe địa hình chạy nhanh từ xa đang lao tới và nói: “Tôi đã cảm thấy từ lúc vào sa mạc cứ thiếu cái gì đó, phải có cướp sa mạc thì mới gọi là sa mạc chứ!”

Cướp sa mạc cũng giống như cướp biển vậy chỉ có điều chúng hoạt động trên sa mạc nên rất khó có thể bắt giữ những kẻ như vậy.

Đọc truyện chữ Full