TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1475

Chương 1475:

Hai tên cướp sa mạc ngay lập tức bước tới và túm lấy vai An Đông Hưng và giáo sư Cố.

“Ngài An, mời anh lên xe nghỉ ngơi”

“Mời giáo sư Cố!”

Vừa nói họ vừa đẩy An Đông Hưng và giáo sư Cố lên xe.

An Đông Hưng nhìn lại Trương Thác mới phát hiện ánh mắt của Trương Thác đang nhìn chằm chằm đi nơi khác, hoàn toàn không có nhìn anh ta, cảnh tượng này khiến An Đông Hưng chợt lạnh sống lưng.

Nhìn thấy An Đông Hưng và giáo sư Cố đều bị dẫn đi, Thiệu Khang liền cười lớn: “Các anh em chuẩn bị xuất phát, đưa những người này lên hết đi!”

Hàng chục tên cướp sa mạc xông ra, trên tay cầm sợi dây gai rồi trói hết hai tay Tào Chung và những người khác, sau đó cũng giống như những người áp giải thời xưa chúng trói từng người một rồi kéo về phía trước và trói chặt vào xe hơi.

Trương Thác và những người khác đã không thoát khỏi sự đối xử này, họ đều bị trói tay chân lại.

“Chết tiệt, đúng là vô dụng!” Lúc đi qua Trương Thác, Tào Chung đã nhổ một bãi nước bọt về phía anh: “Vừa rồi các người chỉ cần có ích một chút thì chúng tôi đã không bị đối xử như vậy!”

Trong sa mạc bị một nhóm cướp như vậy vây bắt, không ai biết hậu quả sẽ như thế nào.

Thiệu Khang dẫn theo người của mình trở lại xe, khởi động xe và lôi theo một nhóm người của công ty bảo an đi về phía trước trong sa mạc.

Lần này không một ai ở công ty bảo an có thể bảo vệ được bản thân hay không, xe địa hình di chuyển trên sa mạc không khó nhưng đi bộ thì phải kéo dài mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.

Từ trưa đến tối rồi nửa đêm đều không dừng lại một chút nào, có người không chịu được lâu chân khuyu xuống đất bị dây thừng kéo trượt trên sa mạc, quần áo đều sờn hết cả ra và trên người cũng đã chảy rất nhiều máu.

Vào ban đêm nhiệt độ xuống rất thấp, mọi người trong công ty bảo an đã hành quân suốt một ngày đều mệt lử, kiệt sức và không còn chút sức lực nào, việc đi tiếp bây giờ chỉ có thể dựa vào niềm tin mà thôi.

Trương Thác nhìn Tổ Lâm, trên mặt của Tổ Lâm không có chút biểu cảm gì, hai mắt nhắm chặt lại còn chân thì cứ bước đi về phía trước như một cái máy, cơ thể không ngừng lắc lư và dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Đột nhiên Tổ Lâm lảo đảo rồi trực tiếp ngã xuống và bị kéo trượt trên mặt đất.

Trương Thác hít sâu một hơi, mặc dù muốn xem những người này tìm cái gì nhưng không thể để cho Tổ Lâm tiếp tục phải chịu như vậy, trong môi trường này nếu bị lôi trong vài phút thì với thể trạng của Tổ Lâm chắc chắn sẽ không sống sót nổi.

Đúng lúc Trương Thác chuẩn bị ra tay để thoát khỏi dây thừng thì các phương tiện đang di chuyển đột ngột dừng lại, không phải một xe dừng lại mà tất cả các xe đều dừng lại.

Nhìn thấy cảnh này trong mắt Trương Thác hiện lên một tia vui mừng, xem ra đã tới nơi rồi!

Sau khi xe dừng lại một nhóm người bước xuống xe.

Có một chiếc xe dừng lại ở bên cạnh, An Đông Hưng và giáo sư Cố bị đẩy lên phía trước.

Thiệu Khang cầm trong tay hai bản vẽ đi tới chỗ đèn xe sáng đèn, tiếp tục nhìn rồi vẫy vẫy tay, không biết anh ta đã nói gì, chỉ nhìn thấy năm sáu tên cướp sa mạc đang lấy một xẻng từ trong xe ra và đào thứ gì đó trên cát.

Trương Thác nheo mắt nhìn về phía trước thấy rõ động tác đào đất của những người này càng ngày càng tốn sức, một người vung mạnh cái xẻng nhưng kết quả chỉ nhét được một nửa vào cát liền dừng lại.

Trên mặt Thiệu Khang lộ ra vẻ vui mừng, lập tức cho vài người xông lên dùng tay đào vài phút sau, một tấm sắt lộ ra trên cát liền xuất hiện trong tâm mắt của anh ta.

Cùng với âm thanh “cót két” chói tai, tấm sắt nằm trên sa mạc đã được nhấc lên.

“Đưa người đến phía bên đó!” Từ xa một tên cướp sa mạc hét lên.

Nghe thấy tiếng hô này lần lượt từng tên cướp sa mạc xuống xe, kéo lấy sợi dây trói Trương Thác và những người khác rồi đi về phía trước.

Lúc bước lại gần, Trương Thác thấy dưới tấm sắt này là một hố đen sâu thẳm cho dù có đèn pin chiếu qua cũng không thể tụ sáng, hiển nhiên không gian bên trong hố sâu này rất lớn.

Thiệu Khang sai người lấy một chiếc chảo sắt trên xe ném vào hang, sáu giây sau liền nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên, chứng tỏ chiếc chảo sắt đã rơi xuống đất.

“Độ cao khoảng chín mét, không biết bên trong là thứ gì”

Một tên cướp sa mạc nhìn chằm chằm xuống dưới và nói.

“Để một người xuống!” Thiệu Khang ra lệnh.

Đọc truyện chữ Full