TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1484

Chương 1484:

Cái gì gọi là đám ô hợp? Cho dù thực lực bản thân mạnh hơn, không đoàn kết thì đó chính là đám ô hợp, bây giờ những người của công ty bảo an này chính là một đám ô hợp.

Ngược lại người Trương Thác mang tới, vài người môi sớm đã khô nứt nhưng cũng không vội đi tranh nguồn nước kia, đây chính là sự chênh lệch giữa hai đột ngũ, nếu có người sáng suốt ở đây, quan sát chuyện này cũng có thể kết luận ra, những người Trương Thác mang tới này đều là tinh anh.

Chỉ là bây giờ không ai sẽ đi chú ý tới điểm này.

Một thùng nước sạch, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, nếu như tất cả mọi người phân chia ra rạch ròi, mỗi người cũng có thể để giải khát, sẽ vẫn còn dư, nhưng bây giờ tranh tới tranh lui như thế, một thùng nước sạch cũng không uống được bao nhiêu, chỉ có một hai tên cường tráng uống thêm hai ngụm, chỉ là mặc dù nước bọn họ uống được nhiều, nhưng trong quá trình tranh đoạt vừa nãy cũng khiến cơ thể tiêu hao lớn, vừa uống hết nước cũng chỉ có thể làm dịu cơn khát mà thôi.

Khi giọt nước sạch cuối cùng trong thùng cạn, mọi người mới không tranh đoạt nữa.

Đêm nay không ai chọn ở lại đây, hiện tại vật tư khan hiếm, ở lại đây một giây sẽ nguy hiểm hơn một chút, sau khi bảo dưỡng một chút, mọi người lựa chọn rời khỏi sa mạc trong đêm.

Nguyên bản khi tiến vào sa mạc, có một đội rất lớn hàng trăm người, bởi vì sự ra đi của hai đại đội an ninh và ngày hôm nay đụng độ với bọn cướp sa mạc, nên số người toàn đội không đến một trăm người, hơn nữa mỗi người cũng khác với dáng vẻ hùng hổ lúc đến, trên mặt mọi người đềy đầy vẻ mệt mỏi và lo sợ.

Hôm nay gặp bọn cướp sa mạc, chết không ít người, có thể có người còn sống, họ cũng đang cảm khái vận may của mình tốt.

Trương Thác nhìn ra được trong mắt An Đông Hưng mang theo một vẻ không cam lòng nồng đậm.

Toàn đội ngũ, chia năm xẻ bảy đi về nơi đã đến, không có dẫn đầu, không phân công, tốp năm tốp ba.

Trên đường trở về, Tổ Lâm vẫn luôn đi theo sau lưng Trương Thác, không nói câu nào, im lặng che lấy ấm ước và túi lương đã cho cậu ta trước khi Trương Thác vào sa mạc.

Ở phía trước đội ngũ, Tào Chung, người phụ trách an ninh Hựu Hùng, người phụ trách công ty bảo vệ Dụ Hưng và người phụ trách công ty bảo vệ Nguyên Phong, đều đi cùng An Đông Hưng, không biết họ đang nói về cái gì.

Trương Thác ngẫm lại cũng biết, họ đang nói chuyện với An Đông Hưng về khoản thanh toán hoa hồng tiếp theo.

Không biết mấy người đang nói chuyện gì, giọng nói của Tào Chung đột nhiên tăng thêm một quãng tám, vang vọng cả bầu trời đêm.

“Cái gì? Ngài An, anh muốn chết, nhưng đừng kéo chúng tôi xuống! Anh đã thấy thực lực của họ rồi đấy, vốn chúng tôi không thể so sánh được, chúng tôi chỉ là công ty an ninh, mà bọn họ là cái gì? Là một đám ác ma giết người không chớp mắt”

“Đúng, anh còn muốn đi cướp cái vạc? Mặc dù tiền quan trọng, cần phải giữ mạng trước đã, đừng bảo anh tăng tiền thuê lên gấp mười, tăng gấp trăm lần thì chúng tôi cũng không đồng ý”

“Công ty bảo vệ Nguyên Phong tôi sẽ không đi”

Người của ba công ty bảo an phía trước từng người lên tiếng.

Trương Thác đi phía sau, nghe lời người phụ trách của ba công ty bảo an lớn, nhếch miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, An Đông Hưng còn muốn đi cướp cái vạc? Đừng nói là trong vạc kia có bí mật gì?

Trương Thác cố ý đi nhanh hai bước, để anh có thể nhìn rõ vẻ mặt của An Đông Hưng, anh phát hiện sau khi ba công ty bảo an lớn từ chối, trên mặt An Đông Hưng từ tiếc nuối và không cam lòng ra cũng không còn vẻ mặt gì nữa.

Vẻ mặt An Đông Hưng làm cho Trương Thác có chút ngoài ý muốn.

Bây giờ Trương Thác còn không tìm hiểu được An Đông Hưng rột cuộc là người thuộc về thế lực ngầm nào, nhưng cho dù là thế lực ngầm nào thì cũng không nên lộ ra vẻ không cam lòng và tiếc nuối này mới đúng chứ. Trừ phi, An Đông Hưng che giấu quá sâu này, sâu đến mức một cái ánh mắt theo bản năng cũng có thể đi gạt người.

Sau khi ba người chịu trách nhiệm của ba công ty bảo vệ lớn từ chối An Đông Hưng, rõ ràng bước chân thả chậm rất nhiều, kéo ra khoảng cách với An Đông Hưng, đây hiển nhiên là không muốn cùng An Đông Hưng tán gẫu tiếp về chuyện giành đỉnh nữa.

Cứ như đi mãi mấy tiếng trong sa mạc, và nó không nhẹ nhàng giống với bên ngoài. Đi mấy giờ đã làm cho mọi người vốn đã mệt mỏi nay đã kiệt sức, một số người thậm chí là đỡ lãn nhau mới đi tiếp được.

“Nghỉ ngơi một chút đi, cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người sẽ không chịu nổi nữa, vẫn còn nước và lương khô đấy, chia sẻ với người bên cạnh một cái đi, bây giờ còn sống đi ra ngoài mới là quan trọng nhất, chờ ra khỏi nơi này rồi ông đây sẽ mời các anh em đi ăn chơi sung sướng một chút!” Tào.

Đọc truyện chữ Full