TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1515

Chương 1515:

“Chuyện này tôi hiểu” Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, mình không cho người ta số tiền như mong đợi, người ta nhất định sẽ ngáng chân, Lâm Ngữ Lam đã sớm nghĩ tới rồi.

“Được, kinh phí nghiên cứu cứ quyết định như vậy đi”

Khâu Phong gật đầu: “Nhưng mà giám đốc Lâm, trong khoảng thời gian này có thể tôi phải rời đi, đứa cháu của tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, người trong nhà vẫn đang thúc giục kết hôn, cháu của tôi cũng đã có người thích, dù sao, là chú nó, tôi cũng không phải quay về hỗ trợ, ôi, nhưng chỉ tiếc, người cháu tôi thích lại không thích nó, đúng rồi, cô gái kia cũng ở Châu Xuyên, hình như có chút quan hệ với giám đốc Lâm, tên là Từ Uyên, không biết giám đốc Lâm có ấn tượng không?”

Lâm Ngữ Lam nhướng mày: “Em gái tôi “Ôi, hóa ra là em gái của giám đốc Lâm” Khâu Phong cố ý lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô nói xem, chuyện này có phải là thật trùng hợp rồi, giám đốc Lâm, nếu đã có duyên như vậy, không bằng cô sắp xếp cho em gái cô và cháu tôi gặp mặt một lần?”

“Không cần đâu” Lâm Ngữ Lam không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Em gái tôi còn nhỏ, trong nhà cũng không cho phép nó yêu đương sớm như vậy.”

“Ha ha” Khâu Phong cười lớn một tiếng: “Giám đốc Lâm, con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài thôi, sau khi cháu của tôi tốt nghiệp, liền đi theo làm việc bên cạnh tôi, chẳng lẽ giám đốc Lâm không vừa mắt cháu trai tôi sao? Nếu như cháu tôi biết giám đốc Lâm có thái độ như vậy, người chú như tôi cũng thật sự không biết an ủi nó thế nào, nhưng mà nghe người ta nói, du lịch thế giới là biện pháp tốt nhất để xóa đi bưồn phiền, đến lúc đấy, chỉ sợ người chú như tôi cũng phải đi theo”

Khuôn mặt Khâu Phong mang ý cười, lời nói trên miệng lại lộ vẻ uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, Lâm Ngữ Lam cô nếu không đồng ý, Khâu Phong tôi liền đi, khi nào trở về, tôi cũng không biết chính xác.

Vẻ chán ghét trong mắt Lâm Ngữ Lam càng đậm hơn, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói.

“Không cần, tôi nghĩ cháu của ông hiện tại chắc là không có tâm trạng nói chuyện yêu đương nam nữ đâu.”

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Thác đi đến từ ngoài cửa, xách trên tay Khâu Đức Huy tay chân đều xoắn vào nhau như bánh chẻo, bị Trương Thác coi giống như rác rưởi ném đến trước mặt Khâu Phong.

Khi nhìn thấy chân tay Khâu Đức Huy đều bị vặn xoắn như bánh chèo rồi được ném đến trước mặt mình, cả người Khâu Phong đều hoàn toàn choáng váng.

Lâm Ngữ Lam nhíu mày, cô đã từng trải qua trận chiến gia tộc, từng tận mắt chứng kiến có người chết trước mặt mình, một cảnh như này cũng không có gì khó tiếp nhận đối với cô.

“Đây là cháu của ông, đợi anh ta tỉnh lại, ông có thể hỏi anh ta có phải vẫn còn có tâm trạng đi nói chuyện yêu đương trai gái hay không” Trương Thác kéo một cái ghế, ngồi xuống, tựa lưng vào phía sau, nhấc chân bắt chéo, khinh bỉ mà nói.

“Ông xã, chuyện này… “Lâm Ngữ Lam trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, cô không biết Trương Thác trở về từ lúc nào, cũng không biết vì sao đột nhiên lại dẫn cháu của Khâu Phong qua đây, còn là bộ dáng như này.

“Qem Mai Tâm Nguyệt ngồi ở ghế bên cạnh cúi thắt lưng, nôn ra một ngụm nước đắng.

Cả người Khâu Phong dần dần bắt đầu run rẩy, bàn tay tay ông ta chậm rãi nâng lên, rồi lại chậm rãi buông xuống, nhìn thấy người trước mắt, chân tay đều co quắp thành một hình dạng vặn vẹo, làm cho trong lòng ông ta tràn ngập một nỗi sợ hãi sâu sắc, đồng thời cực kì tức giận.

“Cậu đã làm cái gì!”Khâu Phong âm thanh khàn khàn, rồi dần dần trở lên lớn hơn: “Cậu đã làm cái gì?”

“Cháu ông bỏ thuốc mê cho Từ Uyên, cho nên tôi đánh gãy tay chân anh ta” Trương Thác khóe miệng cười một tiếng: “Thế nào, nhìn thế này cũng không tệ lắm đi?”

“Thuốc mê?” Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy lời này, lòng bàn tay đập vào tay nắm ghế, cả người lập tức đứng thẳng lên, hỏi Khâu Phong: “Khâu Phong, rốt cuộc bọn ông muốn làm gì?”

Ở trên phương diện lợi ích, Lâm Ngữ Lam vẫn có thể nói chuyện cùng Khâu Phong và Xà Mãng, nhưng bây giờ chuyện liên quan đến gia đình của cô, Lâm Ngữ Lam đương nhiên không thể cho Khâu Phong vẻ mặt thân thiện được.

Khâu Phong khóe miệng run rẩy: “Chỉ vì một chút thuốc mà cậu đã khiến cháu trai tôi thành cái dạng này?”

“Ừm” Trương Thác gãi gãi đầu: “Nếu ông không hài lòng, tôi sẽ đổi kiểu khác cho anh ta”

“Tôi sẽ kiện các người” Khâu Phong hất cánh tay, vung cốc nước trên bàn trà xuống đất, đập vỡ tan tành: “Tôi muốn kiện cậu, nhất định phải kiện cậu!”

“Được” Trương Thác gật gật đầu, búng tay.

Ngay khi nghe tiếng búng tay của Trương Thác, vài sĩ quan tuần tra từ bên ngoài đi tới, dẫn đầu là Đội trưởng Đội tuần tra Minh.

“Tên này chuốc thuốc cho em vợ tôi, nên xử lý thế nào?”Trương Thác chỉ vào Khâu Đức Huy trên mặt đất, hỏi Đội trưởng Đội tuần tra Minh.

Đọc truyện chữ Full