TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 270: Sai một ly đi một dặm (8)

“Cô Thẩm có ý gì? Hôm nay cô tới đây để phá quán tôi đúng không?” Lời này vừa nói xong, lập tức bên cạnh ông ta xuất hiện mấy người đàn ông mặc quần áo màu đen.

Xem bộ dạng có lẽ là bảo vệ.

Tôi không khỏi nâng mi: “Ngang ngược như vậy sao?”

Biết rõ thân phận còn hống hách như vậy, xem ra hậu trường của Hoàng Gia rất cứng.

Nhìn về phía Thẩm Minh Thành, tôi không khỏi mờ miệng nói: “Hoàng Gia này là của ai?”

Thẩm Minh Thành dương mi, ánh mắt

một mực dừng trên người Mạc Thanh Mây. Cho nên, là của nhà họ Mạc?

Mạc Thanh Mây nhìn thấy tôi đang nhìn cô ta, cười tùm tìm nói: “Cô Thẩm có muốn kết giao bạn bè không?”

“Cách cô Mạc kết giao bạn bè rất đặc biệt nha.”

Cô ta nhún vai, không đề ý nói: “Tôi cũng không phải loại chính nhân quân tử gì, đương nhiên sẽ không đưa ra được cái gì gọi là thủ đoạn quang minh chính đại. Chỉ hỏi cô có đồng ý hay không?”

Tôi không khỏi muốn cười: “Cách cô Mạc kết giao bạn bè rất ngang ngược, nếu như tôi không đồng ý, có phải đêm nay cô định giữ anh em chúng tôi ở lại sao?”

Cô ta vội vàng lắc đầu: “Vậy cũng không được, cô muốn hay không muốn, tôi còn có những biện pháp khác. Nhưng

chuyện của cô Vương này, tối nay đừng để ý đến nữa, dù sao cũng là cô ấy gây họa, người mập mạp chết bẩm kia không dám đụng đến nhà họ Thẩm, nhưng dù sao tôi cũng muốn làm ăn, ông ta không chừng sẽ dùng cách nào đó đối phó tôi.”

Thẩm Minh Thành cười lạnh một tiếng: “Cô Mạc bươn chải bao nhiêu năm như vậy, còn lo lắng một kẻ giàu có mấy trăm triệu sao?”



“Tôi đương nhiên không sợ.”

Mạc Thanh Mây mờ miệng, ánh mắt nhìn Vương Yên Nhiên nói: “Tôi không sợ, nhưng anh thử hỏi cô ấy một chút xem cô ấy có sợ không? Một kẻ có mấy trăm triệu đương nhiên không thể làm gì tôi, nhưng người ta chỉ bóp quà hồng mềm, anh cảm thấy ông ta nhẫn nhịn một bụng tức, sẽ không tìm cô ấy trút giận sao?”

Nghe ý nghĩa lời này, tôi nhất định

phải đề mắt nhiều tới Vương Yên Nhiên.

Thầm Minh Thành hừ một tiếng, nhìn về phía Vương Yên Nhiên nói: “Cô gái nhỏ, muốn đổi nơi làm việc không?”

Tôi…

Thẩm Minh Thành anh ấy đang thằng thắn khoét vách tường nhà người ta ư?

Vương Yên Nhiên hơi sửng sốt, khuôn mặt tỉnh xảo tươi cười nhìn về phía Mạc Thanh Mây, trong lúc nhất thời có chút không biết phải làm sao.

Mạc Thanh Mây câu môi bật cười: “Anh Thầm đây là muốn làm bạn với tôi sao?”

Thẩm Minh Thành khiêu mi, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tà mị: “Bạn nhiều hơn kẻ thù không phải tốt hơn sao?”

Mạc Thanh Mây cao giọng cười, ngược lại có vài phần nữ hiệp nói: “Được, việc này quyết định như vậy đi, thành giao.”

Cô ta nhìn về phía Vương Yên Nhiên nói: “Tổng giám đốc Thẩm đã mờ miệng, cô không có ý định ôm chân sao?”

Vương Yên Nhiên sững sờ, vội vàng nhìn về phía Thầm Minh Thành nói: “Cảm ơn anh Thẩm đã cứu mạng.”

Thẩm Minh Thành nâng trán: “Được, không cần nghiêm túc như vậy.

Nói xong, Thầm Minh Thành đưa tay nhìn đồng hồ một chút, nhìn Vương Yên Nhiên nói: “Mang theo điện thoại không?”

Vương Yên Nhiên gật đầu, liền nhanh chóng đưa điện thoại ra.

Thẩm Minh Thành nhận điện thoại, sau đó lưu lại một dãy số trên máy cô ấy, sau đó trả lại điện thoại di động cho Vương Yên Nhiên nói: “Ngày mai gọi vào số điện

thoại này, liên hệ với anh ta, nói với anh ta là người Thầm Minh Thầy đưa đến”

Vương Yên Nhiên nhận điện thoại, nhìn Thầm Minh Thành, có chút xấu hồ.

Mạc Thanh Mây khiêu mi: “Anh Thầm sao không trực tiếp đưa số điện thoại của anh cho cô ấy, lại khiến cho cô ấy có chuyện gì tìm anh. Người xưa nói, lấy thân báo đáp ơn cứu mạng.”



Thầm Minh Thành nhíu mày, có chút không vui nhìn thoáng qua Mạc Thanh Mây, không mỡ miệng, ngược lại nhìn về phía tôi nói: “Mệt chưa?”

Tôi gật đầu, quả thật có chút mỏi mệt, vừa rồi uống rượu, tác dụng đã đến, đầu có chút choáng váng chóng mặt.

Anh ấy tự tay kéo tôi, nhàn nhạt nhìn về phía Mạc Thanh Mây nói: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi không ở lại nữa.”

Mạc Thanh Mây nâng mi, nhìn về phía tôi nói: “Cô Thẩm, nếu như chúng ta cũng đã là bạn bè, không ngại cho tôi xin số điện thoại chứ, về sau thuận tiện liên lạc.”

Tôi sửng sốt một chút, đưa điện thoại di động cho cô ta, cô ta lưu một dãy số vào, nhìn tôi cười nói: “Sau này liên lạc nhiều hơn nha”

Cùng Thẩm Minh Thành ra khỏi Hoàng Gia đã là ba giờ sáng.

Lúc quay về biệt thự, đúng như tôi nghĩ, Phó Thắng Nam đã trờ về.

Tôi vô cùng mệt mỏi, cũng không có tâm trạng suy nghĩ, nằm trên giường liền nửa mê nửa tỉnh ngủ thiếp đi.

Ngày kế tiếp.

Lúc John gọi điện thoại tới, tôi còn đang nằm mơ, bị chuông điện thoại đánh thức, đầu đau đến mức không chịu được.

Sau khi nhận điện thoại, John nói: “Chuyện của Lâm Uyên, là cậu làm sao?”

Giọng điệu của cậu ta hơi nặng, tuy tôi hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được giọng điệu trách cứ của cậu ta.

“Ù!” Tôi xê dịch thân thể, cảm giác mình toàn thân đều khó chịu, có lẽ là chưa ngủ đủ giấc.

Cậu ta thờ dài: “Thẩm Xuân Hinh, nếu như cậu không vượt qua được chướng ngại trong lòng, cậu làm vậy thì có ích lợi gì? Hứa với tôi, sau này không được làm chuyện như vậy nữa, đừng biến mình thành người mình chán ghét.”

Tôi đưa tay véo mi tâm, tỉnh táo hơn vài phần, có chút mỏi mệt: “John, tôi đã biến mình thành bộ dạng chán ghét nhất rồi.

Tôi không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi cũng đã thay đổi.

Cậu ta trầm mặc một hồi, mờ miệng nói: “Quay về Giang Ninh đi, có Tuệ Minh và tôi, sau này sẽ tốt hơn thôi.”

Mắt tôi đã có chút ầm ướt, khẽ gật đầu, nghẹn ngào nói một chữ: “Được”

“Nghe âm thanh cậu nói kìa, vẫn chưa rời giường đúng không? Chừng nào thì cậu quay về Giang Ninh, tôi và Tuệ Minh đi đón cậu!”

“Có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở về, tết âm lịch sẽ về. Tôi sắp xếp xong chuyện bên này sẽ trờ về ngay”



“Được.”

Nói chuyện điện thoại với John xong, tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu, loạng choạng đi rửa mặt rồi đi xuống tầng.

Dì Triệu đã làm xong bữa sáng, nhìn

thấy tôi đi xuống nói: “Đêm qua ngủ không ngon à? Sao lại tiều tụy như vậy?”

Tôi ngáp một cái, gật đầu nói: “Dì Triệu, chừng nào thì dì quay về Giang Ninh?”

Bà sửng sốt một chút nói: “Tôi đang muốn nói việc này với cô đây. Cô và ông chủ không có ý định quay về Giang Ninh sao? Hết đêm nay tôi phải về rồi, hai người ð đây, đêm giao thừa phải làm thế nào?”

Tôi lắc đầu, mờ miệng nói: “Chắc là tôi cũng sẽ quay về Giang Ninh.”

Bà nhíu mày nói: “Xuân Hinh, không phải cô mới vào gia phả nhà họ Thẩm sao? Lễ mừng năm mới năm nay có lẽ phải ở cùng người nhà họ Thầm, như vậy mới hợp lý”

Tôi đã quên mất nhà họ Thẩm ở chỗ này, tôi có chút ít đau đầu, nâng trán nói: “Ừ, tôi đang suy nghĩ năm nay phải sắp xếp như thế nào đây”

Ăn xong bữa sáng, tôi liền trực tiếp đi tới Tập đoàn Cố Nghĩa ở thủ đô, chuẩn bị cuộc họp hằng năm để nghỉ đông.

Sau khi liên lạc với anh ta, anh ta ở trong văn phòng chờ tôi. Nhìn thấy tôi, anh ta mỡ miệng nói: “Sản phẩm AI đã có đột phá mới, năm sau sẽ mở hội nghị. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhà họ Cố sẽ lũng đoạn thị trường AI.”

Tôi sững sờ, không ngờ anh ta sẽ cho tôi một tin vui lớn như vậy, không khỏi cười nói: “Đây chính là tin tức vui nhất tôi được nghe qua trong năm nay, bên này anh sắp xếp một chút. Kết thúc cuộc họp hằng năm mọi người đều về nhà vui vẻ đón năm mới. Năm sau trở về chúng ta trực tiếp mờ buổi tuyên bố sản phẩm mới.”

Anh ta gật đầu, đưa tài liệu cho tôi sau đó liền rời đi, tôi đứng trong văn phòng

phát ngốc.

Đọc truyện chữ Full