Chương 1525:
Lần này quỹ an ninh được phê duyệt bên trên là ba trăm tỷ đồng và ba trăm tỷ này tuy nói là quỹ an ninh nhưng thật ra là trợ cấp cho Nhất Lâm dưới hình thức ngụy tạo, số tiền lớn như vậy có thể dễ dàng khiến người ta ghen tị.
Khâu Phong cúi đầu, do dự hồi lâu rồi mới nói: “Tôi, tôi không phải là nhìn vào đánh giá của công ty an ninh của Nhất Lâm không tốt cho nên mới…”
“Ông xem đánh giá sao?” Tiết Ngạn Quân không nể mặt của Khâu Phong mà trực tiếp ngắt lời: “Ông nói cho tôi biết là ông tìm công ty an ninh nào?”
“Là… là…” Khâu Phong do dự hồi lâu, hai mắt cứ đảo liên tục, cũng không biết tại sao.
“Là công ty Nguyễn Dân đúng không!”Tiết Ngạn Quân lạnh lùng nhìn Khâu Phong và nói: “Giáo sư Khâu à, ông là người có thâm niên nên ông phải hiểu rõ quy định của trung tâm chứ.
Chuyện như vậy ông cũng biết là chỉ phát sinh vài lần thì những người đó có kết cục như thế nào giáo sư Khâu ông còn không hiểu sao? Ông như vậy là đang phạm pháp đấy!”
Khâu Phong đột ngột ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt điều này còn tệ hơn cả lần đầu tiên ông ta nhìn thấy quả bom: “Giáo sư Tiết, tôi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ rồi!”
“Được rồi!” Tiết Ngạn Quân xua xua tay: “Loại chuyện này ông không cần phải nói với tôi, ông biết rõ hậu quả của việc làm này. Việc này không liên quan gì đến tôi vậy nên tôi nghĩ điều quan trọng nhất với ông bây giờ chính là tự tìm cho mình một con đường sống sót!”
Tiết Ngạn Quân phất tay áo, tỏ vẻ không muốn quan tâm nữa.
Chiếc đồng hồ hẹn giờ của quả bom bên cạnh vang lên nhanh hơn, tiếng “tít tít” vang lên như một lời nhắc nhở.
Đôi mắt của Tiết Ngạn Quân tràn đầy tức giận nhìn Khâu Phong.
Bản thân Khâu Phong khi nghe âm thanh của quả bom không ngừng vang lên, cơ thể bất giác bắt đầu run lên, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Khi đồng hồ đếm ngược đến quả bom chỉ còn những phút cuối cùng, Tiết Ngạn Quân đứng đó không phát ra tiếng động liền lại chạy tới chỗ Khâu Phong và nói: “Ông còn ngây ra đấy làm gì? Còn không mau gọi cho giám đốc Lâm, ông nghĩ công ty an ninh mà ông tìm được sẽ tốt hơn công ty của Nhất Lâm sao?”
Nhìn thấy não của Khâu Phong cứ trống rỗng như vậy, Tiết Ngạn Quân liền thúc giục.
Khâu Phong giật mình khi nghe thấy Tiết Ngạn Quân nói vậy, ông ta nhanh chóng nhìn về phía của Trương Thác và Lâm Ngữ Lam và cầu xin: “Giám đốc Lâm, họ Khâu tôi lúc trước có mắt mà không thấy Thái Sơn nên mới gây ra hiểu lâm, mong giám đốc Lâm không chấp nhặt với tôi”
Lâm Ngữ Lam không trả lời mà nhìn về phía Trương Thác.
“Tôi không nói được.” Trương Thác hờ hững nhún vai: “Chỉ là ông cũng biết đấy, tập đoàn Nhất Lâm của chúng tôi là làm kinh doanh. Nếu như giáo sư Khâu muốn thuê công ty an ninh của Nhất Lâm chúng tôi thì phải trả chi phí theo quy định.
Tiền an ninh là ba trăm tỷ đồng, một xu cũng không thể thiếu”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Khâu Phong gật đầu lia lịa, bây giờ căn bản là không nghĩ được gì nhiều nên bất cứ yêu cầu nào mà Trương Thác đưa ra, ông ta đều sẽ đồng ý không chút do dự.
Lúc này quả bom hẹn giờ đếm ngược chỉ còn ba mươi giây cuối cùng.
Tiết Ngạn Quân lùi lại theo bản năng.
Trương Thác nghe thấy Khâu Phong đồng ý liền mỉm cười, ngay tại chỗ anh lấy ra một tờ giấy thỏa thuận từ túi trong của áo khoác và một cây bút rồi nói: “Được rồi, nếu như ông không có ý kiến gì thì chúng ta hãy kí thỏa thuận càng sớm càng tốt”
“Ký! Ký!” Khâu Phong nhìn đồng hồ chỉ còn hai mươi giây liền gật đầu liên tục và cầm lấy cây bút và tài liệu trong tay.
Trương Thác mà không cần nhìn những điều khoản, có thể nhìn thấy tay cầm bút của Khâu Phong đang run rẩy, một cái tên mà không biết đã phải viết lại bao nhiêu lần và ông ta phải hít vào thật sâu mới có thể viết ra.
Khi Khâu Phong ký vào thỏa thuận, quả bom đếm ngược còn mười giây nữa và con số đỏ tươi trên đồng hồ như một lưỡi liềm có thể giết chết cuộc đời ông ta bất cứ lúc nào.
“Ừm” Trương Thác hài lòng gật đầu rồi cất bản thỏa thuận đi: “Được rồi, giáo sư Khâu, vậy là xong, trước mười hai giờ tối nay nhớ chuyển tiền vào tài khoản công ty chúng tôi”
“Làm ơn cứu tôi, mau giúp tôi tháo nó ra” Hai mắt của Khâu Phong đỏ hoe, vẻ mặt cầu khẩn, lúc này trên đồng hồ chỉ còn hai giây cuối cùng.
“Không vội” Trương Thác nhún vai.
Tiết Ngạn Quân theo dõi chăm chú từng khoảnh khắc khi con số trên đồng hồ nhảy lên và nếu không có chuyện gì khác thì ông ta đã sẵn sàng chạy đi.
Khâu Phong nhắm chặt hai mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Tí”