Chương 1622:
“Ồ?” Khóe miệng Trương Thác nhếch lên, để lộ ra nụ cười đùa giỡn: “Ai quy định những quy tắc này? Là anh – Lữ Minh Triều hay là một nhân vật lớn nào khác?”
Lữ Minh Triều không nói nổi, vì vốn dĩ dù quy tắc này không ai đề cập đến nhưng mọi người luôn ngầm hiểu nó là một luật riêng của thế giới ngầm, thử hỏi ai dám tùy tiện quy định ra quy tắc này để hạn chế tự do của một vị vua kia chứ?
Ngoại trừ cục chín Đông Hòa dám làm!
Nhưng liệu cục chín Đông Hòa có rảnh rỗi mà làm vậy? Rõ ràng là không! Những người của thế giới ngầm đều biết, vua của thế giới ngầm này là Đông Hòa, nhưng đối với Đông Hòa mà nói, uy tín luôn đi đầu, đó là luôn là một sự thúc đẩy lớn.
Nếu giờ cục chín Đông Hòa lại thẳng thắn nói rằng không cho phép việc vị vua của thế giới ngầm kia đến Đô Thành, vậy thì chẳng khác nào bảo rằng cục chín Đông Hòa không phải vua của thế giới ngầm này. Chuyện ngu xuẩn như thế, chả lẽ cục chín Đông Hòa làm?
Cục chín Đông Hòa cũng ngầm thừa nhận rằng, quân vương địa ngục không được vào Đô Thành. Đây cũng chính là lý do vì sao mà dù quân vương địa ngục có làm gì thì cục chín Đông Hòa vẫn bày tỏ thái độ thương lượng.
“Tôi nhắc lại lân nữa” Trương Thác mở miệng nói, lần thứ hai cầm mảnh thủy tinh kia lên: “Mau nói cho tôi biết, vì sao thứ này lại gọi là mảnh vụn ác thần, nếu không, tôi sẽ bẻ gãy xương của từng người một”
“Hahaha, quân vương địa ngục có khác, oai phong lãm liệt thật, à không, bây giờ anh đã từ chức nhường lại cho các hiền tài rồi, không còn là quân vương địa ngục nữa, hiện tại chắc là lính canh ngục của Hội Thần Ẩn!” Một tiếng cười lớn vang đến từ tầng một của câu lạc bộ, ngay sau đó, lập tức có một bóng người nhảy từ dưới lên, xuất hiện trước mặt Trương Thác.
Đây là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thuộc cục chín Đông Hòa, mái tóc dài rối tung xõa ngang vai, mùi rượu nồng nặc tỏa ra khắp người. Cả nhà qua trang mới truyenone.vn đọc nhé! Cám ơn cả nhà!
Khi nhìn thấy người đàn ông này, trong nháy mắt bất kể là Tô Liệt Huấn hay Lữ Minh Triều đều vội vàng cúi đầu, cung kính gọi đại nhân.
Trương Thác chợp mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên này, từ những lời mà chú ta nói có thể thấy được, chú ta luôn theo dõi sát sao mọi hành động của anh, kể cả chuyện anh từ chức quân vương địa ngục của đảo Ánh Sáng.
“Lính canh ngục đại nhân, để tôi tự giới thiệu bản thân, tên tôi là Mạt Dĩ Tửu, vì bố tôi vốn là một người nghiện rượu nặng nên mẹ tôi mới đặt cho tôi cái tên như thế, đương nhiên, cái tên này rất vô nghĩa”
Khi Mạt Dĩ Tửu nói chuyện, còn rút từ sau lưng mình ra một chai rượu trắng, rượu trong chai cũng chỉ còn lại một nửa, khi đang nói chuyện với Trương Thác mà ông ta đùa giốn như thế, chứng tỏ có thể thấy ông ta rất tự tin vào bản thân.
Trương Thác nhìn chằm chằm vào chai rượu trên tay Mạt Dĩ Tửu, trầm lặng vài giây, sau đó đột nhiên khẽ nhếch môi cười, nói: “Xem ra, tình hình bên trong Thần thánh Thiên quốc còn sâu xa hơn tôi tưởng tượng nhiều, người tài giỏi đúng là nhiều không kể xiết mà”
“Không không” Mạt Dĩ Tửu lắc đầu: “Ở trước mặt lính cai ngục đại nhân, tôi nào dám xưng là người tài giỏi được. Chỉ có điều, nơi đây là Đông Hòa, cục chín rõ ràng đã ra lệnh rồi, ở nơi mặt trời mọc, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không ai được phép sử dụng sức mạnh. Mạt Dĩ Tửu tôi, trái lại có tự cao bảo.
rằng tôi không sợ cậu, thì đương nhiên cậu vẫn cần phải tuân theo quy định của cục chín, đừng nên trở mặt với cục chín làm gì. Còn nếu như lính cai ngục đại nhân định chờ thời cơ tốt trở mặt với cục chín, muốn phá bỏ các quy định kia, thì những điều tôi vừa nói coi như không có”
“Chú muốn đe dọa tôi?” Trương Thác nhìn chăm chăm vào Mạt Dĩ Tửu.
“Đương nhiên là không rồi” Mạt Dĩ Tửu khẽ mỉm cười, nhưng trong đáy mắt vẫn để lộ ra một vài tia khiêu khích.
Trương Thác liếc nhìn Mạc Dĩ Tửu, bỗng nhiên chú ý tới chai rượu trên tay của Mạt Dĩ Tửu, một ngón tay đang không ngừng xoa xoa miệng chai.
Nhìn cái này khiến Trương Thác bật cười: “Nói cho những người đằng sau chú, không cần phải kích tôi, thế nào, các người đều là Thần thánh Thiên quốc cả, vậy mà muốn nhìn cái thể giới này rơi vào loạn lạc lắm sao?”
Khi Trương Thác vừa nói ra những lời đó, bỗng nhiên trong mắt Mạt Dĩ Tửu lóe lên một tia bối rối, tuy dáng vẻ hốt hoảng đó biến mất ngay lập tức, nhưng vẫn bị Trương Thác bắt được.
Từ lúc Trương Thác thấy ngón tay của Mạt Dĩ Tửu xoa vào miệng chai liên tục, anh đã hiểu ra, có người cử Mạt Dĩ Tửu đến để khiêu khích anh.
Ngay từ lân đầu tiên gặp, Mạt Dĩ Tửu đã ra vẻ vô cùng tự cao, Trương Thác biết trên đời này có người ngu, nhưng cũng hiểu rằng không có nhiều người ngu đến thế. Nếu như Mạt Dĩ Tửu mạnh đến mức không coi anh ra gì, thì Thần thánh Thiên quốc cũng chẳng thèm hoạt động với anh nhiều lần như vậy.