TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 1688

Chương 1688:

Đầu bếp Ngô dám nói ra câu ấy là vì ông ta tin răng người của Nhất Lâm sẽ không dám làm gì ông ta, dù sao hôm nay cũng là ngày khách sạn khai trương, còn bao nhiêu khách quý đang đợi ngoài kia Trương Thác đuổi ông ta đi thì lấy ai lo việc bếp núc? Nói chung là ĐẦu bếp Ngô vẫn rất tự tin, nếu Nhất Lâm mời đầu bếp khác thì chắc chắn tay nghề của người đó sẽ không thể bằng ông ta trừ khi Nhất Lâm chịu bỏ ra một số tiền khổng lồ nữa.

“Còn chờ gì nữa?” Trương Thác cười nhẹ, rồi chỉ tay ra cửa làm tư thế mời “Tự cút khỏi đây hay tôi cho người ném ông ra khỏi đây?”

Bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế, mặt của đầu bếp Ngô nhăn lại, cả người ông ta run lên vì tức giận.

Đầu bếp Ngô nhìn sang Lâm Ngữ Lam: “Tổng giám đốc Lâm, cô cứ để yên như vậy à?”

Tuy Lâm Ngữ Lam không hiểu tại sao đột nhiên Trương Thác lại gay gắt với đầu bếp Ngô như thế nhưng cô tuyệt đối tin tưởng vào quyết định của anh, cô gật đầu nói: “Những lời chồng tôi nói cũng chính là thay lời tôi nói”

“Được! Tốt lắm!” Đầu bếp Ngô gật đầu, mắt lóe lên sự độc ác: “Tôi đây muốn xem xem, hôm nay không có chúng tôi các người có thể làm nên được trò chống gì!”

Đầu bếp Ngô nói xong, vung tay lên, quát to: “Tất cả dừng lại cho tôi, mau chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!”

Trong phòng bếp thì bếp trưởng là người có tiếng nói nhất, Đầu bếp Ngô vừa nói xong, từ người đang dọn bàn bày bát hay chén đũa, tất cả mọi người đều dừng công việc đang làm lại, cả người đầu bếp đang xào rau cũng dừng lại không đảo rau nữa để mặc cho rau trong chảo cháy đen lại.

Lâm Ngữ Lam phất phất tay, người quản lý đang đứng bên cạnh cô lập tức tiến lên tắt bếp, nếu để cháy ra than thì không được hay ho lắm.

“Đi!’ Đầu bếp Ngô hét lên lần thứ hai, sau đó tiên phong đi ra cửa.

Tất cả mọi người đi theo sau ông ta.

Khi đi đến cửa bếp, đầu bếp Ngô đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn Lâm Ngữ Lam: “Nhà họ Lâm các người sau này đừng bao giờ tới cầu xin tôi!”

“Yên tâm đi, bà xã tôi bận trăm công nghìn việc, không rảnh rỗi đến thế đâu” Trương Thác không thèm suy nghĩ gì nhiều, phất tay một cái: “Đi mạnh giỏi, không tiễn.”

Sắc mặt đầu bếp Ngô trở nên cực kì nhăn nhó, phất tay rời đi.

Đến khi người làm đã đi hết, phòng bếp trở nên yên tĩnh lạ thường, nhưng sự yên tĩnh này càng làm tôn lên một mớ hỗn độn trong phòng bếp lúc này.

Bây giờ Lâm Ngữ Lam mới khó hiểu hỏi Trương Thác: “Ông xã, thật ra chuyện bọn họ lén ăn bớt tiền nguyên liệu em đã biết từ lâu nhưng e nghĩ rằng chỉ cần họ biết điều một chút thì sẽ không sao cả.”

“Trọng điểm không phải chuyện đó.’ Trương Thác lắc đầu, chỉ tay vào đống nồi vứt ngổn ngang: “Em xem đi, những nguyên liệu mà bọn họ dùng thật sự không ổn, anh đã để ý rất kỹ rồi, đầu bếp nấu ăn lại để móng tay rất dài, lại không chịu rửa sạch tay trước khi nấu, đến những thứ cơ bản đến thế cũng không làm được, tuy đồ bày trên bàn nhìn có vẻ tươi nhưng thật ra đã có chút ôi rồi, chứng tỏ họ không dùng những nguyên liệu tươi sạch, họ chỉ cố tình bày ra những miếng tươi nhất cho chúng ta xem mà thôi, họ nói là do đồ ăn bản địa khác biệt muốn nấu hợp khẩu vi của người bản địa thì phải có phương pháp nấu đặc biệt, bà xã, em có biết phương pháp nấu ăn mà chỗ anh ưa chuộng nhất là gì không?”

Nghe câu hỏi của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam hơi ngẩn ra, cô sống ở Châu Xuyên lâu như thế vậy mà lại không biết những món ăn mà người Châu Xuyên ưa chuộng có những đặc sắc gì, như là ở Cửu Xuyên thì người dân chuộng món cay và vị cay được tạo nên từ ớt bột, hoa hồi tạo vị thơm,…, vậy đặc sắc của Châu Xuyên từ đâu mà có?

Lâm Ngữ Lam lắc đầu.

“Gia vị” Trương Thác nói rằng: “Ở nơi đây, người ta có thói quen dùng nhiều hương liệu, gia vị để che giấu đi mùi vị của nguyên liệu nấu ăn, vì vậy nên những người kia mới dám dùng nguyên liệu ôi, thiu để ăn được thêm nhiều tiền từ chúng ta… chỉ cần họ thêm gia vị vào thì người ăn sẽ không thể phân biệt được là đồ sống hay đồ ươn, những người đầu bếp có tâm lý như thế tuyệt đối không thể dùng được!Chưa cần nói đến sự chuyện nghiệp hay đạo đức nghề nghiệp họn họ không nói, nếu lỡ xảy ra ngộ độc thức ăn ở chỗ chúng ta thì liệu khách sạn còn phát triển được hay sao. Một đám người vô đạo đức!”

Trương Thác còn nhớ rất rõ trước đây đã có một người nói với anh như vậy.

“Khách hàng chọn lựa chúng ta cũng tức là đang trao hết lòng tin cho chúng ta, lòng tin ấy đối với chúng ta cực kỳ quan trọng, chúng ta không thể vì trục lợi mà phản bội lòng tin ấy được!”

Đọc truyện chữ Full