Chương 1840:
“Cuộc tuyển chọn thứ ba, sẽ bắt đầu lúc mười giờ. Những người tham gia tuyển chọn, xin mời bước lên đài” Delk đứng trong không trung, vẫy bàn tay lớn, cả năm ứng cử viên giáo chủ đều ngã xuống sàn đấu.
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua, đã không còn dấu vết gì”
Andre đi đến bên cạnh Trương Thác, thì thào nói.
Trương Thác cười nói: “Haha, đều là đại nhân Andre chỉ bảo ngay từ đầu, nếu không tôi cũng không biết là có thứ bột hóa thi này”
“Mọi việc đều làm rất tốt, không biết giáo chủ Deondre sẽ thưởng như thế nào? Lính cai ngục Trương?” Khuôn mặt của Andre lộ ra sự chế nhạo: “Nếu như anh vẫn cứ ôm lấy những lời nói của giáo chủ Deondre, tin tôi đi, anh sẽ chẳng thể sống qua ngày mai đâu.”
“Tôi không tin” Trương Thác lắc đầu: “Anh biết không, đã có rất nhiều người nói với tôi những điều như thế, nhưng chẳng phải tôi vẫn sống đến tận bây giờ hay sao, đại nhân Andre, anh nên biết rằng, những người nói lời tàn độc thì sẽ không có chỗ đứng trên thế giới này đâu”
“Anh rất tự tin” Andre liếc nhìn Trương Thác: “Nhưng tôi thực sự muốn biết, anh lấy sự tự tin đó từ đâu, là điều gì đã khiến anh có thể bỏ qua hơn chục Kiểm Soát Sử bọn tôi”
“Anh sẽ sớm biết thôi” Trương Thác cười nhẹ, sau đó liền nhảy lên võ đài.
Trên võ đài lúc này Giả Sâm đang nhìn chằm chằm vào Đường Dực, trong lòng anh ta đã nghĩ, chỉ cần trận hỗn chiến này bắt đầu, anh ta nhất định, sẽ chặt đầu người này trước, đúng lúc này, một bóng dáng khiến Giả Sâm nhớ mãi không quên xuất hiện phía sau Đường Dực, mỉm cười với Giả Sâm.
Giả Sâm nhìn thấy có một người đang ở đằng sau Đường Dực. Hôm qua, chính người đó đã khiến cho anh ta mất hết mặt mũi, chính người đó đã trêu trọc anhta giống một kẻ ngốc, tất cả đều là do anh mà ra.
Những ứng cử viên còn lại cũng nhìn thấy Trương Thác nhảy lên võ đài. Từ chuyện ngày hôm qua, tất cả mọi người đều biết người này chính là người đứng bên cạnh Delk. Nhưng không hiểu sao chỉ là người đi theo thôi mà lại bất ngờ đi lên võ đài.
Những người ở dưới đang theo dõi trận đấu nhìn thấy Trương Thác lên võ đài cũng không khỏi bàn tán xì xào.
“Người đi theo Delk tại sao lại lên đó chứ?”
“Cũng không biết nữa, chẳng nhẽ Delk lại không hiểu rõ quy tắc sao, trận đấu tranh hạng nhất này là đâu phải đấu theo đội đâu”
“Rút cuộc thì người đi theo này là như thế nào vậy?”
Mại Lạc đứng ở phía trên hét lớn lên: “Andre! Tên lính canh ngục này của anh thật là không biết phép tắc! Làm sao anh ta có thể lên võ đài này chứ! Anh hãy bảo anh ta mau cút xuống cho tôi!”
Tiếng nói của Mại Lạc to như tiếng sấm, ai ai cũng đều nghe rõ mồn một.
“À, hoá ra người này chính là một tên lính canh ngục.”
“Tôi còn tưởng anh ta là diễn viên nào đó chứ” Cả nhà tải app truyệnhola đọc full nhé!
“Một tên lính canh ngục, không biết trời cao đất dày, không nhận thức được thân phận của mình sao mà còn dám lên võ đài tuyển ứng cử viên, anh ta nghĩ mình là cái thá gì chứ?”
Miles cũng hét lớn lên: “Tên họ Trương kia, mau cút xuống đây đi, đó là nơi mà anh có thể lên sao?”
Andre cũng ra vẻ nhíu mày nói: “Trương Thác, anh mới gia nhập Hội Thần Ẩn nên có thể không hiểu quy củ, phép tắc.
Người lính canh ngục thì thân phận thấp kém hơn rất nhiều, làm sao có thể lên võ đài chứ. Bây giờ, anh không thể ở lại nơi này đâu, mau đi xuống dưới đi”
“Đi xuống dưới sao? Vì sao tôi phải xuống chứ?” Trương Thác đứng trên võ đài, từ trên cao nhìn xuống Andre.
Andre nói: “Anh không có tư cách để đứng ở trên đó, anh còn cần tôi phải nói lại một lần nữa sao?”
“Tư cách? Từ hôm qua đến nay, anh đã nói với tôi rất nhiều chuyện về tư cách, nhưng… Việc tôi có tư cách đứng ở đây hay không cũng không đến lượt anh nói, Ma Y!” Trương Thác ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi ở ghế thái sư: “Bà hãy nói cho anh ta biết tôi có tư cách đứng ở đây hay không?”
Ma Y sao?